Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 320: Truyền Thuyết Sống

Vừa đi vừa trò chuyện, hai người đã thông qua sảnh trước vào lối chính và bắt đầu đi về phía bên trong nhà hát.
Khi đi qua một hành lang dài, Hứa Trăn nhìn thoáng qua các bức tĩnh vật được treo trên hai bên tường, ánh mắt cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.
Tuy nhiên lúc này, một trong những bức ảnh được treo bên tải đã thu hút sự chú ý của hắn.
Toàn bộ ảnh tĩnh có màu xanh xám, chung quanh sương khói mờ mịt.
Ở góc dưới bên phải của bức ảnh, một người đàn ông mặc quân phục màu đỏ đang tiến về phía sân khấu, trở thành màu sáng duy nhất trong bức ảnh.
Nhìn bóng lưng này, Hứa Trăn trong nháy mắt đã nhận ra đây là sư huynh Tống Úc nhà mình. Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức ảnh này.
Lúc trước khi Kịch Xã Đan Tâm của Trung hý tuyển thành viên mới, bức ảnh này đã được in trên poster quảng cáo.
Hứa Trăn thoáng dừng lại và hỏi Hồ Chí Dũng ở bên cạnh: “Dũng ca, đầy là vở kịch nào vậy?”
Hồ Chí Dũng quay đầu lại nhìn, vừa thấy tấm poster này, vẻ mặt liền hoài niệm, nói: “A, cái này sao……
“Đó là một vở kịch do Kịch Xã Hải Đường và Trung Hý đồng tổ chức, nó được gọi là “Thư Hùng Mạc Biện”. (
雌雄莫辨

: Ái Nam Ái Nữ)
“Xã kịch của chúng ta đã phát hiện ra Tống Úc thông qua vở kịch này, sau đó một đường bồi dưỡng hắn thành trụ cột của nhà hát.”
Hứa Trăn: ……?
Nghe tên vở kịch này, sao có cảm giác có chút không hay?
Hồ Chí Dũng tấm tắc thở dài: “Tiểu Tống năm đó thật sự lợi hại.
“Ngày thường không đứng đắn, nhưng khi lên sân khấu thì liền thay đổi thành người khác, bỗng chốc trở thành diễn viên ưu tú.”
Hứa Trăn hỏi tiếp: “Tống sư huynh diễn vai gì trong vở kịch này?”
Hồ Chí Dũng đáp: “Hắn là một người diễn hai vai, vai nam chính và em gái song sinh của nam chính.
“Vẻ mạnh mẽ nam tính cùng với sự nhu mỳ của nữ nhân đều được hắn diễn vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất tại Kinh Thành Hý Kịch năm đó.”
Nói xong, Hồ Chí Dũng không khỏi lắc đầu thở dài: “Ai, thật đáng tiếc, tiểu Tống cũng không thể mãi luẩn quẩn trong giới này, một hai phải lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
“Những người có nhân cách biểu diễn như hắn, trời sinh nên sống trên sân khấu, chứ không phải bị trói buộc ở trong màn ảnh!”
Nói xong câu đó, hắn ta bỗng nhiên nhớ tới Hứa Trăn cũng là người của giới điện ảnh, cho nên vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, ai có chí nấy, hắn muốn hưởng thụ sự yêu mến của nhiều người, được càng nhiều người khẳng định, thì việc này cũng không có gì đáng trách.
“À mà, đúng rồi, tiểu Hứa, hiện tại cậu và Tống Úc cùng một công ty quản lý đúng không?”
Hứa Trăn hơi hơi hé miệng, im lặng gật đầu một cái.
—— Hiểu rõ!
Khó trách lúc trước, mình lấy một tờ rơi quảng cáo cho câu lạc bộ kịch và đưa cho Tống Úc, người bên kia sống chết cũng không chịu nói bộ kịch kia tên là gì.
Nguyên lai gọi là…… Khụ…… Tên tương đối độc đáo.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, có cái gì mà ngượng ngùng?
Huống chi, vở kịch này còn nhận được giải thưởng lớn, cho nên hẳn phải đáng giá để kiêu ngạo mới đúng.
Hứa Trăn vừa đi, vừa lắng nghe Hồ Chí Dũng khen ngợi Tống Úc, nói đến Tống Úc đã nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan hý kịch thanh niên cho vở “Macbeth”, giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất liên hoan hý kịch quốc tế, nhờ vào vở “Bụi Bặm” ….
Vị này từng là trụ cột của nhà hát Hải Đường, cho tới bây giờ vẫn được nhân viên nơi này nhớ mãi không quên.
Điều này khiến Hứa Trăn vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục.
Tống sư huynh có gia cảnh trung bình, không phải ngôi sao nhí, điều kiện ngoại hình chỉ có thể coi là hạng trung bình, mà y cũng chưa gây được tiếng vang lớn.
Rõ ràng nhìn qua, một thẻ bài tốt cũng không có nhưng dựa vào cái gì người ta vừa mới tốt nghiệp liền có thể được Đông Nhạc điện ảnh bế đi, hơn nữa, tác phẩm xuất đạo đã là nam một?
——Chính là nhờ vào thực lực, y hoàn toàn xứng đáng với điều đó.
Hứa Trăn lúc này bỗng nhiên có chút tiếc nuối, bản thân xuất đạo quá sớm, không cơ hội giống như Tống sư huynh có thể mài dũa kỹ năng mấy năm trời trên sân khấu hý kịch.
Bất quá, mỗi người đều có con đường riêng của mình, mà nó không nhất thiết phải tốt hoặc xấu hơn.
Bây giờ chúng ta đã đi đến một bước này, đừng sợ hãi, cũng không cần nghi ngờ, hãy cố gắng nắm bắt mọi cơ hội để thực hiện và không ngừng nâng cao thực lực của bản thân, đây mới chính là điều hắn nên làm.
Nghĩ như vậy, Hứa Trăn lấy di động ra, chụp một tấm ảnh sân khấu của vở “Macbeth”, nói: “Sư huynh lợi hại!”
“Leng keng!”
Thực mau, bên kia đã có tin nhắn trả lời.
Hứa Trăn cầm lên xem qua, chỉ thấy Tống Úc nói: “Người khác đều là trăm năm sau mới được treo lên tường, anh đây chưa đến 30 đã được treo ở ngay lầu 1.
“Nhìn xem, đây nên gọi là cái gì? Truyền thuyết sống!”
Hứa Trăn: “……”
Vậy ta có nên lập miếu cho ngươi để ngày đêm tụng kinh siêu độ không?
Hắn còn chưa có kịp đánh chữ hồi âm lại thì Tống Úc bên kia đã gửi tiếp một tin nhắn tới: “Cậu đang ở nhà hát Hải Đường sao? Làm gì bên đó, xem diễn hay là đóng phim?”
Sau đó Hứa Trăn liền đơn giản giải thích lại một phen, bản thân đến đây là để cọ sân khấu một chút.
Tống Úc hồi đáp: “Gì? ? Lại vở “Hamlet” nữa? ?
“Khi anh còn ở đó thì nhất quyết không chịu phục chế, đợi anh vừa đi, thì bản này đến hết bản khác, tiếng Anh, tiếng Trung, thật sự quá tức giận! !”
Hứa Trăn hỏi: “Tại sao năm đó lại không chọn kịch này?”
Tống Úc gửi tới một biểu tình tang thương, nói: “Vốn đã muốn diễn, nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
“Tên cụ thể thì anh không nói, dù sao đại khái là tên 'diễn viên nghiệp dư' diễn quốc vương kia quá cực phẩm, cả ngày chuyện này đến chuyện kia, diễn kỹ lại nát, nhìn thấy buồn nôn, đuổi thì không đuổi được, cuối cùng đoàn phim tức đến trực tiếp không quay nữa
“Sau đó chờ người kia đi rồi, anh có khuyên đạo diễn tiếp tục ra bài, nhưng ông ta nói trên kịch bản đã dính phân, cho nên đốt đi, rồi mới viết lại một lần nữa.
“Kết quả đến khi anh rời đi, ông ấy vẫn chưa viết xong.
“Ai, đúng là người làm nghệ thuật…!
“Tinh thần sạch sẽ là như vậy, lại nói không hề biết giận!”
Hứa Trăn nhìn lời này, cũng là không nhịn được mà bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận