Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 642: Đãi Ngộ Hiếm Có

Trưa hôm đó, phân cảnh này bắt đầu quay từ 2 giờ đến hơn 8 giờ, cuối cùng toàn bộ cảnh quay cũng được quay xong.
Mà thông qua một buổi chiều này, Hứa Trăn đại khái đã nắm được một số hiểu biết đối với Lương Võ Triết lão sư, đồng thời học được phương thức biểu đạt hoàn toàn mới:
Ẩn nhẫn tình cảm, khắc chế biểu diễn, chỉ thể hiện phần nổi của tảng băng trong chính cảm xúc của mình.
Tất nhiên, phương pháp biểu diễn cũng được chia thành các trường hợp và bầu không khí cụ thể.
Đôi khi yêu cầu áp lực nội liễm, cũng có khi yêu cầu tùy ý phát tiết.
Nói một cách đơn giản, cảm xúc càng cao, tư thái càng thấp, như vậy mới phù hợp với thói quen đánh giá của khán giả.
Tối ngày 30, sau khi ký xong hợp đồng, Hứa Trăn xách hành lý đến khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp.
Bao ăn ở, có thù lao, tiến độ quay phim lại giống như cá mặn phơi khô, nhân tiện còn có thể gần gũi với các vị ánh đế…
Hứa Trăn chỉ cảm thấy bản thân đến đây để nghỉ dưỡng.
Công việc hàng ngày của hắn chính là quay một số cảnh, sau đó lại cầm theo quyển số nhỏ, đi đến đoàn phim xem những người khác biểu diễn.
Vừa hóng cảnh quay, vừa phân tích từng khung hình.
Đãi ngộ này, không có bao nhiêu người có thể hưởng thụ được.
“Sư phụ, cậu viết gì đó?”
Hứa Trăn đang tập trung tinh thần múa bút thành văn, bỗng nhiên nghe thấy người nói chuyện sau lưng mình, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra đó là Từ Hạo Vũ.
Hắn thấy Từ Hạo Vũ đang rướn cổ nhìn vào quyển sổ nhỏ của mình, cũng không có ý giấu diếm mà thoải mái mở nội dung bên trong cho gã xem.
Từ Hạo Vũ nghiêng về phía trước để xem nội dung trong sổ:
Trung cảnh, cảnh quay cố định, 3 giây, Trần Thiếu Bạch túm Lý Ngọc Đường vào một góc.
Đặc tả, cảnh quay cố định, 2 giây, Trần Thiếu Bạch nói: “Tôn tiên sinh muốn tới Hương Giang.” (ngữ khí bình tĩnh, trong mắt khó nén hưng phấn)
Đặc tả, cảnh quay cố định, 3 giây, Lý Ngọc Đường ngẩng đầu, thần sắc thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
……
Nét chữ thẳng tắp, sạch sẽ đẹp đẽ và rành mạch, nhìn qua rất dễ chịu, nhưng nội dung bên trong lại khiến Từ Hạo Vũ xem mãi vẫn không hiểu.
“Đây là thứ gì?” Gã khó hiểu mà hỏi Hứa Trăn.
Hứa Trăn nhoẻn miệng cười, tiếp tục cúi đầu viết nội dung mới vào sổ, nói: “Tôi đang phân thích các khung hình.”
“Đương nhiên, thao tác của đạo diễn sẽ phức tạp hơn cái này nhưng vì tôi là diễn viên, cho nên chỉ phân tích diễn xuất.”
Từ Hạo Vũ nghe vậy thì vô cùng kính nể.
—— Đây có phải là bí ẩn tại sao sư phụ lại diễn xuất giỏi đến vậy?
Không được, tôi cũng phải lấy vở ra, học tập người tài giỏi!
Lúc này Hứa Trăn dừng bút trên tay, chuyên chú xem biểu diễn trong phim trường.
Cảnh quay này có một đoạn lời thoại của Lương Võ Triết lão sư, nhưng mà, nó hoàn toàn bất đồng với cảnh quay mấy ngày trước đó. Lúc này, Lương lão sư đối mặt với lão bằng hữu, tâm thái rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“…… Lần khởi nghĩa võ trang này sẽ đồng thời phát động ở các tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, Phúc Kiến, Vân Nam!”
“Lữ Chí Doãn, Từ Tuyết Thu, Từ Kính Tâm, Lưu Tĩnh Am…… Ngọn lửa cách mạng đang dần lan ra khắp đồng cỏ, đến lúc đó, cả Hoa Hạ sẽ trời rung núi lở!”
Tốc độ của y càng ngày càng nhanh, ánh mắt lấp lánh dưới ống kính, trong giọng nói hiện lên vẻ hưng phấn.
Tuy nhiên, đối diện với y, vẻ mặt của Vương Văn Kỳ lại trở nên ngưng trọng, khi nói câu “trời rung núi lở”, sắc mặt ông ta vô cùng ảm đạm.
Hứa Trăn chưa đọc qua kịch bản củ đoạn này cho nên chỉ âm thầm phỏng đoản, một người thuộc phái lạc quan, một người là phái hiện thực?
Lương Võ Triết chỉ thấy một tia lửa có thể thành đám cháy to, Vương Văn Kỳ lại thấy được chí sĩ đầy lòng nhân ái sẵn sàng đổ máu hy sinh vì cách mạng?
Vương Văn Kỳ cau mày, biểu tình nghiêm túc mà nhìn phía Lương Võ Triết, nói: “Lần này cần bao nhiêu tiền?”
“Phốc……”
Bên sân, Hứa Trăn một phen bưng kín miệng, không để cho mình mất kiểm soát mà cười phun.
Được rồi, lão cha nhà mình đúng là “Phái hiện thực”, ý trên mặt chữ!
Mà Lương Võ Triết vừa mới hăng hái khí phách, khi nghe đến vấn đề này thì nhuệ khí cả người liền suy sụp trong nháy mắt.
Y rũ con ngươi xuống, thẹn thùng vươn ba ngón tay tới, nói: “3000,3000 liền đủ……”
Giờ khắc này, Hứa Trăn nhịn không được gõ nhịp tán thưởng.
Lương Võ Triết lão sư thật sự diễn quá tốt!
Sự thay đổi cảm xúc cực kỳ tương phản, nhưng lại tự nhiên và suôn sẻ, lần mở lời cuối cùng để đòi tiền không hề đột ngột mà vừa cảm động vừa chua xót.
Có thể thản nhiên biểu diễn một màn này, quả thật không thẹn với danh xưng ảnh đế!
Chậc…Nếu để ta thấy được thì đó chính là của ta!
Ta phải cẩn thận hóa giải sự chuyển biến cảm xúc, nỗ lực đem cách diễn xuất này về tay mình!
……
Mà cùng lúc đó, trong phim trường, Vương Văn Kỳ vừa mới kết thúc cảnh quay, ông nheo mắt nhìn về phía Hứa Trăn đang múa bút thành văn ở bên sân.
“Đứa nhỏ kia chính là người đóng vai con trai tôi sao?”
Vương Văn Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Trăn, sau đó hỏi Lương Võ Triết đang đứng trước mặt mình: “Hắn đang làm gì đấy? Viết viết vẽ vẽ.”
Lương Võ Triết nghe được lời này, cũng nhìn thoáng qua Hứa Trăn, cười nói: “Hắn đang ghi chép.”
“Đứa nhỏ này, năng lực bắt chước vô cùng mạnh, hơn nữa cái gì cũng có thể bắt chước được.”
“Phong cách biểu diễn, phương thức xử lý lời thoại, biểu cảm khuôn mặt…. tất cả đều rất thú vị.”
Vương Văn Kỳ nghe vậy, hơi hơi nhướng mày, rất có hứng thú nói: “Phải không?”
“Hiếm khi nghe ông khen một người như vậy.”
“Đúng là khiến tôi chờ mong lần phối hợp sắp tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận