Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 678: Sụp Đổ Lòng Tin

Nhưng mà ngay sau đó, hắn bất ngờ đứng dậy mà không hề báo trước, “Bang” một tiếng, hất bát rượu lên đầu Liễu Vĩnh Thanh.
“Ngươi vẫn còn mặt mũi đến gặp ta!”
Một tiếng rống này vang vọng thành vô số âm thanh trong ngục giam sâu thẳm và trống trải.
Đối diện hắn, bát rượu bị quăng bể thành vô số mảnh vụn, rượu chưa uống đã đổ xối xả lên đầu và mặt Liễu Vĩnh Thanh.
Mới vừa rồi, Hứa Trăn không có bất kỳ cảm xúc nào lại đột nhiên bạo phát ngay một khắc này.
Hắn đứng trước mặt Liễu Vĩnh Thanh, hốc mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm tên rùa đen rút đầu này, thân thể vì kích động quá độ mà run rẩy như mắc bệnh sốt rét.
“Lục ca, Quân Thống Lục ca……” Lửa giận của Hứa Trăn phừng phừng điên cuồng, giọng nói nghẹn ngào: “Thế nhưng lại phản bội Quốc Dân đảng!”
Hắn gần như hô hấp không nổi vì cảm xúc phẫn nộ quá lớn, hai má tái nhợt nổi lên từng mảng đỏ.
“Uổng rịnh lão bản trước khi chết, còn đề cử ngươi rời núi chủ trì đại cục; uổng tổng thống nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ tới ngươi!”
“Ngươi, ngươi……”
Hứa Trăn cắn răng, nỗ lực chống thân thể của mình, quát: “Ngươi khiến cho Quân Thống chúng ta…. Vô! Cùng! Xấu! Hổ!”
Lúc hắn nói những lời này, Liễu Vĩnh Thanh đứng ở phía đối diện lại trước sau không nói một lời.
Rượu “Tí tách, tí tách” từ tóc nhỏ xuống dưới, khiến cho y trông vô cùng chật vật.
Liễu Vĩnh Thanh trầm mặc hồi lâu, mới rốt cuộc thấp giọng nói: “Ta không có phản bội.”
“Ta trước nay…… Đều không thuộc về các ngươi.”
Nói xong, y tháo kính viễn thị xuống, lau rượu trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, chậm rãi nói: “Ta là đảng viên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.”
“Trước như vậy, hiện tại như vậy, về sau cũng chính là như vậy.”
Giờ khắc này, trong ngục, hai người lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ tức giận trên mặt Hứa Trăn như đông cứng lại.
Trong nhà tù tĩnh mịch, tiếng hít thở dồn dập lại đặc biệt chói tai.
Hắn ngơ ngác mà nhìn Liễu Vĩnh Thanh đang đứng ở trước mắt, giống như đang nhìn thấy một người xa lạ.
Đồng tử của Hứa Trăn dần dần tan rã, ánh mắt như mất đi tiêu điểm.
Hắn đưa tay ra xoa xoa bên cạnh, như cố tìm thứ gì đó để chống đỡ cơ thể mình, nhưng lại chẳng thấy gì.
“Rầm…”
Ngay sau đó, cả người Hứa Trăn như là bị đánh gãy lưng, suy sụp tê liệt ngã xuống mặt đất.
Một hơi chống đỡ vừa rồi đột nhiên tan thành mây khói, những giọt nước mắt không kiềm chế được mà lăn không hốc mắt.
Trịnh Quốc Hoành đứng ở vị trí cách hắn tầm mấy mét, lúc nhìn thấy biểu tình này trái tim ông đội nhiên thắt lại.
Đây không phải nhìn thấy cái chết sắp đến gần, mà đây là niềm tin đã bị sụp đổ.
Điều mà hắn luôn tin tưởng, người lãnh đạo đã tuyên thệ và dạy hắn mọi thứ, hóa ra tất cả chỉ là diễn xuất của một nhân vật.
Lục ca, Quân Thống Lục ca, trước nay đều không tồn tại……
Liễu Vĩnh Thanh không nhìn hắn nữa mà chỉ chống lấy mé bàn, đứng lên rồi khập khiễng đi ra bên ngoài nhà giam.
Phía sau lưng y, Hứa Trăn ngồi liệt dưới đất, không hề nói một lời nào.
“Ca!”
Thật lâu sau, phó đạo diễn bên sân mới thông báo ngừng cảnh quay này.
Tuy nhiên, dù là Hứa Trăn trong phòng giam hay Liễu Vĩnh Thanh đang đi một mình trên hành lang, thì không ai có thể lập tức thoát khỏi cảm xúc mới vừa rồi.
Trịnh Quốc Hoành đặt chiếc mic thu âm trong tay xuống, nhìn Hứa Trăn vẫn đang ngồi sụp trên nền đất lạnh, chỉ cảm thấy tim mình run lên.
Loại tiêu chuẩn biểu diễn này lại bắt nguồn từ hoàn cảnh cứu tràng bắt đắc dĩ sao?
Một diễn viên như vậy…lấy thưởng còn đòi hỏi số tuổi? ?
Trịnh Quốc Hoành làm nhân viên thu âm ở đoàn phim “Phong Tranh” suốt một đêm.
Ông vẫn luôn bận rộn cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc, sau đó mới lặng lẽ giao lại công việc rồi rời đi không một tiếng động.
Trên thực tế, những năm gần đây Trịnh Quốc Hoành hiếm khi làm đạo diễn phim, bởi vì ông cảm thấy mình không thể giao tiếp tốt với các diễn viên trẻ gần đây. Cho dù là quay cái thì thì cuối cũng chỉ đổi lại một bụng hỏa khí.
Tuy nhiên, sau khi trải qua vài giờ đồng hồ cùng với đoàn làm phim "Phong Tranh" thì ông bỗng cảm thấy như tìm lại được niềm đam mê khi còn trẻ và một lòng muốn quay một bộ phim thật tốt.
Đúng vậy, đó mới gọi là diễn xuất!
Đây là tinh thần của thế hệ những người làm văn học nghệ thuật như chúng ta!
Sau khi đi rời khỏi phim trường, Trịnh Quốc Hoành bắt chuyến tàu điện ngầm buổi tối để trở về khách sạn, sau đó, ông ngay lập tức lật ra những đoạn phim ngắn đã chọn của "Lang Nha Bảng” và nghiêm túc xem lại.
Ông thừa nhận, lần đầu tiên xem bộ phim này, bản thân vẫn mang theo thành kiến.
Bởi vì Hứa Trăn còn quá trẻ, tư lịch ít, mà ông lại đứng theo góc nhìn của trưởng bối, từ trên cao “chỉ chỉ trỏ trỏ” xuống phía dưới.
Trên thực tế, bởi vì tốc độ quay phim truyền hình cực nhanh cho nên không thể bắt bẻ chính xác diễn xuất của bất luận người nào.
Chỉ cần ngươi nhìn có định kiến vào một người thì dù người đó là diễn viên gạo cội có tiếng lành đồn xa thì ngươi vẫn có thể tìm ra một đống lớn tật xấu của hắn.
Mà lần này xem lại “Lang Nha Bảng”, Trịnh Quốc Hoành điều chỉnh tâm thái, nghiêm túc đánh giá Hứa Trăn như một diễn viên ưu tú.
Trong “Phong Tranh”, Hứa Trăn diễn vai đặc vụ Quân thống, toàn thân lộ ra hơi thở tàn nhẫn.
Mà cùng một khuôn mặt, Mai Trường Tô trong “Lang Nha Bảng” lại mảnh khảnh suy nhược, ôn nhuận nho nhã. Khí chất của hai nhân vật này hoàn toàn bất đồng.
—— một người ngàn mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận