Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 164: Thật Cảm Động

Trần Chính Hào hoàn toàn không có ý định hỏi han mà đi thẳng vào vấn đề: "Tam Quốc Diễn Nghĩa sắp được quay lại, cậu đã nghe chưa?"
“A…”
Hứa Trăn không ngờ đối phương lại thực sự đến nói với mình chuyện này, trong lòng không khỏi ấm áp, nói: “Tôi chỉ mới nghe thoảng qua, nhưng chưa thể xác định được.”
“Là sự thật,” Trần Chính Hào nói một cách chắc chắn, “Tôi đã nhận được thư mời của tổ chuẩn bị của “Tam Quốc”.”
Hứa Trăn hơi giật mình.
Nhanh như vậy?
Đổng chỉ đạo nói việc tuyển chọn diễn viên có thể sẽ bắt đầu sau năm nay, nhưng hiện tại, Trần Chính Hào đã được gửi thư mời.
Không hổ là đại minh tinh!
Hứa Trăn hỏi: “Hào ca, anh định nhận nhân vật nào?”
Trần Chính Hào ở đầu bên kia điện thoại nói: "Hiện tại mới chỉ là ý định sơ bộ, chưa xác định được vai trò nhân vật cụ thể.
"Cá nhân tôi thích Triệu Vân hơn, nhưng công ty muốn tôi đóng vai Gia Cát Lượng.
“Coi như dự định đi.”
Nghe mấy câu trả lời đơn giản này, Hứa Trăn cảm khái vạn phần.
Chà, ai kêu người ta là thần tiên đại lão?
Chọn một nhân vật bên trong Tam Quốc, cũng phải nhất định lựa chọn một nhân vật chính!
Nếu như Gia Cát Lượng nghe được giọng điệu ghét bỏ của Trần Chính Hào, thì có khi cũng phải bật nắp quan tài dậy để chửi mắng!
Mà Trần Chính Hào cũng không cảm thấy câu vừa rồi của mình có vấn đề gì, hắn chỉ nghiêm túc nói: “Cơ hội tham gia “Tam Quốc”, nếu có thể tranh giành thì nên cố gắng hết sức."
“Tôi nghe nói, lần này sẽ có một buổi thử vai công khai, cậu để người đại diện của mình đi tìm hiểu một chút, xem cách nào có thể tham gia."
Hứa Trăn nghe được những lời này thì vô cùng cảm kích. Hắn rất chân thành nói lời cảm ơn của Trần Chính Hào, vì đã cố ý tới nhắc nhở mình.
Trần Chính Hào yên tâm tiếp nhận, lập tức hỏi: "Cậu vừa rồi nói đang làm đọc kịch bản, là đoàn phim gì? “Máu Đào Kiếm” sao?”
Hứa Trăn đáp “Đúng vậy”.
Cả hai vẫn chưa quên thân phận đã từng là đối thủ cạnh tranh của nhau. Nhưng bây giờ cảnh vật đã thay đổi, khi nói về vấn đề này thì hai bên vẫn rất thản nhiên.
Một bộ phim mà thôi, dù sao cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc đời mình.
Trần Chính Hào hỏi: “Buổi đọc kịch bản có thuận lợi không? Có vấn đề gì về phương diện biểu diễn?”
Hứa Trăn nghe đối phương hỏi như vậy thì thành thật trả lời: “Đạo diễn cảm thấy cách hiểu nhân vật của tôi có khả năng hơi lệch lạc, cho nên đưa ra một số ý kiến.”
Nói xong, hắn kể lại những ý kiến mà Đỗ Thiên Sơn mới nói vừa rồi.
Trần Chính Hào: “Ngươi đã viết tiểu sử về nhân vật chưa?”
Hứa Trăn nói: “Viết, nhưng vẫn cảm giác không gãi trúng chỗ ngứa.”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Chính Hào trầm mặc một lát, rồi nói: "Chờ một chút, tôi đi tìm cho cậu.”
Nói xong câu này, thì đầu bên kia điện thoại liền lâm vào yên lặng.
Ước chừng nửa phút sau, Hứa Trăn mới nghe được một âm thanh thông báo của di động, bấm vào thì thấy là Trần Chính Hào đã gửi qua một văn bản word thông qua phần mềm trò chuyện.
Tiêu đề của tài liệu có tên: Tiểu sử nhân vật Hạ Tuyết Nghi.
Hứa Trăn thấy thế thì ngẩn ngơ.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Trần Chính Hào ở đầu bên kia của điện thoại đã nói, "Đây là những gì tôi viết trước khi thử vai Hạ Tuyết Nghi.
"Thời gian gấp gáp, viết không được chi tiết lắm, cậu có thể tham khảo."
Giờ khắc này, Hứa Trăn thật sự rất cảm động.
Rõ ràng đã từng là đối thủ cạnh tranh, nhưng kết quả, Trần Chính Hào vẫn sẵn sàng giúp mình vào những thời điểm khó khăn nhất!
“Hào ca, cái kia…”
Hứa Trăn trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mà Trần Chính Hào giống như không muốn nghe cái gì, mà trực tiếp cắt ngang lời nói: “Đừng hiểu lầm, “Máu Đào Kiếm” là bộ kịch tôi vô cùng thích, mặc dù tôi không thể tham gia nhưng có thể đón xem.
“Tôi hy vọng cậu có thể đắp nặn cho nhân Hạ Tuyết Nghi này thật tốt, có như vậy tôi xem mới thoải mái hơn.”
Hứa Trăn: “…”
Hào ca, anh có thể lấy một lý do khác có lệ hơn không không!
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn nói: "Được rồi, cảm ơn Hào ca.
“Tôi sẽ nỗ lực diễn vai Hạ Tuyết Nghi này thật tốt!”
Ở đầu bên kia của điện thoại, Trần Chính Hào “ừm” một tiếng.
Hai người đều không phải loại người rất hay tán gẫu, thuận miệng hàn huyên hai câu, mỗi người đều tự cúp điện thoại của mình.
Về phía Trần Chính Hào, người đại diện nhìn vị đại minh tinh đặt điện thoại xuống và ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn để đọc kịch bản, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ca! Anh đúng là anh trai tốt của tôi!
Làm sao anh có thể thản nhiên kể cho người khác nghe về "Tam Quốc", rồi lại thản nhiên gửi bản file tiểu sử nhân vật mà anh đã dày công nghiên cứu cho người khác?
Vị trí của Hứa Trăn dù có thấp đến đâu, nhưng hắn vẫn là người trong ngành nha!
Anh có thể anh ý thức được một chút sự cạnh tranh hay không? ?
Người đại diện vừa định mở miệng, Trần Chính Hào đã phóng một ánh mắt sắc bén qua bên này, khiến hắn ta lập tức lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quên đi, ngài vui vẻ thì tốt, ta cái gì cũng không dám nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận