Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 763: Đi Theo Ta, Về Sau Làm Huynh Đệ

Chu Nhiên nhìn đến đây, không khỏi có chút sửng sốt.
Đây là cái gì? Đoạn chiếu hồi ức đặc biệt?
Vừa nãy khi y xem phim điện ảnh biết được, Hứa Trăn đóng vai Cận Nhất Xuyên này, trước kia là một tên giả mạo, sau đó mạo danh để thay thế gia nhập vào đội ngũ của Cẩm Y Vệ.
Vì thế, thời gian trong đoạn đặc biệt này, xảy ra trước lúc hắn trở thành Cẩm Y Vệ sao?
Chu Nhiên đang nghĩ như vậy, chỉ nhìn thấy trên màn hình, tên đồng liêu kia vừa mới bị Thẩm Luyện đẩy ra ngoài vẻ mặt bực bội la lên: "Thẩm Luyện, ngươi bảo vệ hắn để làm gì?"
"Bắt buộc phải từ miệng của hắn cạy ra tên trùm thổ phỉ đang ở nơi đâu."
Thẩm Luyện liếc nhìn người này một cái, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn hỏi, có thể đợi đến khi báo cáo lại với Lư Tổng kỳ bọn họ sau đó mới từ từ hỏi, bây giờ gấp gáp gì chứ?"
"Lúc trước, không phải ngươi tham công tiếc việc, mạo hiểm tiến vào, không nhận biết thực lực, thì hành động lần này có chết nhiều anh em đến như vậy không?"
Người này nghe được lời như vậy, tức thời tức giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, kêu lên:
"Thẩm Luyện, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy được."
Nhưng ngược lại Thẩm Luyện không thèm nhìn đến hắn, chỉ là lặng lẽ đến ngồi bên cạnh đống lửa, dựa vào thân cây khô, bắt đầu bắt lửa lên.
Tù nhân mà Hứa Trăn đóng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Thẩm Luyện bên cạnh một cái, chợt lại cúi đầu xuống lại, không có lên tiếng.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Luyện ngồi dựa vào thân cây khô nhắm mắt nghỉ ngơi, tên đồng liêu vừa nãy bị hắn quát kia phụ trách trực đêm.
Người này lặng lẽ nhìn Thẩm Luyện một cái, lại nhìn tên tù nhân đang ngủ say kia, đột nhiên không một tiếng động rút một con dao từ bên hông ra, không một tiếng vang hướng về phía của Thẩm Luyện đi đến.
Một bước, hai bước, ba bước…
Ngay khi sắp đi đến trước mặt của Thẩm Luyện, trong mắt người này xẹt qua một tia hung ác, vừa muốn quơ dao bổ về phía trước, lúc này, tên tù nhân kế bên nhìn trông như đang ngủ say, kêu lên: "Cẩn thận!"
Thẩm Luyện đang lơ mơ đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, lập tức nhảy người qua bên cạnh.
"Soạt!"
Một tiếng lưỡi dao sắc bén xé toạc không khí truyền đến, Thẩm Luyện hiểm trở tránh được một nhát dao hồi nãy, cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Người đó cười lạnh một tiếng, nhưng không đáp lại, mà là lại lần nữa quơ dao về phía hắn chém xuống.
"Soạt, soạt, soạt…"
Người này có tim như không tim vậy, trong lúc nhất thời Thẩm Luyện căn bản không thể ra tay rút dao.
Trong thời gian nháy mắt, Thẩm Luyện đã lăn tới bên cạnh tên tù nhân do Hứa Trăn đóng. Ngay lúc này, ngược lại nghe một tiếng ma sát của sắt thép chói tay vang lên, nhìn trông như tù nhân bị chói lại tay chân ngay lúc này đột nhiên thoát khỏi toàn bộ trói buộc, trở tay đã rút ra dao của Thẩm Luyện hối hả tiến lên trước một bước.
"Phốc."
Một tiếng động vang lên, tù nhân do Hứa Trăn thủ vai cổ tay lật lại, mạnh mẽ từ trái qua phải, từ trên xuống dưới tà tà chém ra từng nhát dao, dứt khoát cắt đứt cổ họng của người này.
Máu tươi nồng nặc từ cần cổ của hắn bắn ra tung tóe, người này mở to hai mắt, cổ họng phát ra âm thanh "Hơ, hơ".
"Phạch!" Người này không có sức lực té trên mặt đất, mất mạng trong chốc lát.
Ánh mắt của Thẩm Luyện nhìn người thanh niên trước mặt phức tạp, sau một lúc lâu, nói: "Ngươi…"
Tên tù nhân do Hứa Trăn thủ vai quay đầu, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn về phía hắn, gương mặt tái nhợt sát khí như tuyết, không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.
"Leng keng…"
Một lát sau, hắn đột nhiên để dao của Thẩm Luyện xuống, bước chân bay nhanh chạy về sâu trong rừng rậm.
"Ngươi đợi một chút!"
Ở sau lưng hắn, Thẩm Luyện nhặt dao lên, nhanh bước đuổi theo, cao giọng kêu lên: "Đao pháp mới nảy của ngươi, có phải là đao pháp Thích gia không?"
Hình bóng ở phía trước đang chạy như bay bước chân từ từ chậm lại.
Một lúc sau, tù nhân thiếu niên quay đầu về lại, nhìn về phía Thẩm Luyện, trong mắt mang theo một chút cảnh giác.
Thẩm Luyện không tiếp tục hướng về phía trước đuổi theo, mà là dừng lại ở tại chỗ nói: "Ngươi là hậu nhân của Thích gia quân?"
Thiếu niên im lặng nhìn hắn, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Thẩm Luyện duỗi tay ở trong ngực sờ soạng một chút, móc ra một kim bài to như bàn tay, phủi tay ném ra cho thiếu niên ở cách đó không xa.
"Nếu như người đã sống cuộc sống "tù tội" đủ rồi, thì mà cầm lấy kim bài này."
Thiếu niên đưa tay tiếp nhận lấy kim bài, cúi đầu nhìn một cái, lẩm bẩm thì thầm:
"Cận…Nhất, Xuyên…"
Thẩm Luyện nói: "Đúng vậy, Cận Nhất Xuyên."
Hắn nghiêm mặt nói: "Ngươi đi theo ta, về sau làm huynh đệ."
Nghe được câu nói này, ánh mắt của người thiếu niên nhẹ nhàng run lên.
Hắn gắt gao nắm chặt lấy kim bài đó, giương mắt nhìn về Thẩm Luyện ở phía không xa, biểu cảm xuất hiện một chút dao động.
Gió đêm ào ào, cuốn lá rừng khô trên cành cây khô lên, phát ra tiếng kêu: "Sột soạt, soạt soạt…"
Trên khuôn mặt lạnh lùng như băng của người thiếu niên đó, một đôi mắt đen nhánh nhưng ngược lại ở trong bóng tối phát ra ánh sáng.
"Huynh đệ…."Hắn nhẹ giọng nói mớ.
Lúc này, một trận âm nhạc bối cảnh thê lương mà hùng hồn vang lên, màn hình lớn trong rạp chiếu phim ở trong âm nhạc từ từ tắt đi.
Đến đây, bộ điện ảnh rốt cuộc cũng kết thúc hoàn toàn.
Nhưng mà lúc này, trừ một số ít khán giả từ trên ghế đứng dậy, thưa thớt đi ra ngoài sảnh, còn lại số lương lớn khán giả còn ngồi ở chỗ của bản thân, hồi tưởng lại cảnh phim vừa nãy.
Đi theo ta, về sau làm huynh đệ…
Nhưng mà hiện nay, tên thay họ đổi tên, huynh đệ cùng theo hắn bước vào Bắc Trần Phủ Tự, cũng đã không bao giờ ở lại.
"Hu hu hu…"
Ngay lúc này, trong rạp chiếu phim vang lên một âm thanh nức nở trầm thấp vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận