Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 430: Đại Thần

Một lát sau.
Cửa xem jeep bị người bên trong đá văng ra.
Trong đêm mưa tí tách, Hứa Trăn dùng súng đặt ở cổ Lâm Gia, chậm rãi từ trong xe đi ra.
Lúc này bộ dáng của hai người đã không còn giống như trên xe.
Hứa Trăn biểu tình ngang nhiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ liều lĩnh, tàn nhẫn dữ tợn;
Mà Lâm Gia bị hắn bắt cóc, giống như một tiểu cô nương bình thường, cả người run rẩy, xụi lơ vô lực, bất lực mà nhìn về phía nhóm cảnh sát ở cách đó không xa, vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
“Bá bá bá!”
Nhìn thấy một màn này, nhóm cảnh sát tái mặt vì kinh ngạc, rút súng ra, nhắm họng súng về phía Hứa Trăn.
“Đừng tới đây!”
Ánh mắt tàn nhẫn của Hứa Trăn quét một vòng xung quang, gắt gao dùng súng lục kề vào cổ Lâm Gia, nói: “Đều lui về phía sau, bỏ súng xuống!”
Trong đó có một cảnh sát rõ ràng là nhận ra Lâm Gia, hắn mở to hai mắt nhìn, cuống quít nói với những người chung quanh, “Đừng nổ súng, không ai được nổ súng!”
“Đói là Trần tiểu thư của tổng bộ đặc công! !”
Nghe vậy, các cảnh sát xung quanh thất thần nhìn nhau. đột nhiên không biết phải làm gì.
Hai bên cứ như vậy giằng co, Hứa Trăn từng bước lùi lại, nhóm cảnh sát từng bước ép sát, hai bên dần dần thối lui đến một tòa cầu đá ở phía sau.
Một lúc sau, một nhóm cảnh sát khác từ bên kia cầu lao tới, chặn Hứa Trăn cùng Lâm Gia ở giữa cầu đá.
Hứa Trăn lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, từ khóe mắt liếc nhìn, thoáng thấy một họng súng ẩn hiện trên một tòa nhà nhỏ cách đó không xa.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, với vẻ mặt hiện tại, hắn trông có vẻ tàn nhẫn lại âm hiểm, nhưng mạc danh mà có chút tiêu sái.
“Khụ khụ, khụ, khụ khụ khụ……”
Ngay sau đó.
Một trận gió lạnh thổi qua, Hứa Trăn bỗng nhiên kịch liệt mà khụ lên.
Hắn khụ đến thân thể cuộn tròn, cơ hồ không thể đứng thẳng, động tác giữ Lâm Gia cũng lập tức thả lỏng mấy phần.
“Phanh!”
Ngay trong nháy mắt này, một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Thân thể của Hứa Trăn đột nhiên run lên.
Lâm Gia lúc này cũng nghe được âm thanh nhỏ kia.
Cô ngạc nhiên quay đầu, lại thấy, Hứa Trăn vừa mới ngoan cố giam cầm cô, lúc này đột nhiên giống như bị rút hết sức lực, hắn mở to hai mắt, yếu ớt ngã về phía sau như ngọn nến trước gió, đồng thời vô lực mà giơ cánh tay lên.
Lâm Gia theo bản năng cầm cổ tay của hắn, dốc hết sức lực túm lấy khẩu súng, ném sang một bên, nhưng cổ tay nắm lấy tay hắn lại chậm chạp không có buông ra.
Trong nháy mắt, thời gian phảng phất đình trệ.
Hứa Trăn ngã xuống cầu đá, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lâm Gia, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, nhưng ánh mắt sắc bén mới vừa rồi lại bỗng nhiên giống như băng cứng hòa tan, nhu hòa thành một đầm nước phẳng lặng.
Nước mưa xối ướt đẫm áo hắn, túi máu lúc trước giấu trong ngực cũng đã nổ tung, máu đặc sệt bị nước mưa hòa loãng ra, theo cầu đá ào ạt mà chảy đầy đất.
Hai chân của Lâm Gia mềm nhũn, vô lực mà quỳ xuống, như bùn lầy ngồi liệt bên cạnh Hứa Trăn.
Thân thể của cô như chim sợ cành cong kịch liệt mà run rẩy, nước mưa hòa lẫn nước mắt, chảy dài trên giương mặt trơn bóng của cô.
Một lát sau, nhóm cảnh sát từ hai cây cầu đá chen chúc đi tới, bao vây xung quanh Hứa Trăn. Tên cảnh sát lúc trước nhận ra Lâm Gia, liền nhanh chóng đỡ cô đứng dậy từ mặt đất, kéo cô ra khỏi bên người Hứa Trăn, vội vã hỏi thăm: “Trần tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lâm Gia không đáp.
Cô chỉ ngơ ngác mà nhìn về phía cầu đá, nhìn những người đang túm lấy Hứa Trăn, để lại vết máu đỏ thẳm trên cầu.
“Ô ô…… Ô ô ô……”
Giờ khắc này, Lâm Gia vừa rồi chỉ im lặng rơi lệ bỗng nhiên liền khóc nấc lên.
Cô ngồi sụp xuống thành cầu, khóc rống thất thanh trong đêm mưa tầm tã.
Cô khóc đến quá mức đầu nhập, thế cho nên, đạo diễn đã tuyên bố kết thúc cảnh quay, Lâm Gia vẫn ngồi ở chỗ đó, nước khó có thể ức chế mà từ hốc mắt tuôn ra, hồi lâu không thể thoát ra khỏi cảnh quay
……
“Ta nguyện hóa thân cầu đá……”
Lúc này, bên sân, một nữ diễn viên phụ đang vây xem cảnh quay lại không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Lúc này cô đã bị Lâm Gia cảm nhiễm, hốc mắt cũng ửng đỏ, hông khỏi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, hỏi: “Lời thoại này là ở đâu ra?”
Cô bạn cũng sửng sốt một hồi, mới nói, “Tôi nhớ, hình như là thoại trong “Dạ Vũ Giang Hồ” …”
“Ca!”
Một lát sau, cảnh quay trên cầu đá kết thúc.
Nghe hiệu lệnh của đạo diễn, xe phun nước lập tức ngừng phun, các nhân viên túc trực bên cạnh cũng nhanh chóng vào phim trường để trao khăn và nước nóng cho các diễn viên.
“Trăn ca, mau đứng lên mau đứng lên, trên mặt đất rất lạnh……”
Hứa Trăn đang bị người kéo lê trên cầu đá cũng khôi phục lại đại ngộ của “Người sống”, mấy diễn viên đóng vai cảnh sát liền ba chân bốn cẳng vội đỡ hắn từ mặt đất đứng lên, thái độ vô cùng ân cần.
—— vị này chính là Đại Thần thực sự!
Phải là Đại Thần viết hoa!
Một màn bắt cóc Lâm Gia vừa rồi, khi ánh mắt của hắn quét về phía mọi người, lúc bọn họ đụng phải ánh mắt ấy, toàn thân gần như lập tức nổi da gà, suýt chút nữa cho rằng thứ mình đối mặt thực sự là một tên sát nhân giết người không chớp mắt.
Đây mới gọi là “diễn viên” a!
So sánh với người ta, thì một đám người trong đoàn phim nhà mình đúng là làm mặt quỷ trên gối thêu hoa? ?
Một đám bao cỏ!
Chưa kể, thêu hoa còn không đẹp bằng người ta đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận