Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 940: Miệng Nhanh Hơn Não

Cùng lúc đó, ở bên trên khán đài.
Chu Hiểu Mạn đang cầm điện thoại của Hứa Trăn, cúi đầu, lén lén lút lút trả lời tin nhắn của Thẩm Đường.
Hàn huyên vài câu, không thấy có điều gì bất thường, cô nhịn không được đắc ý nhếch khóe miệng.
Hắc, mình đúng là một đặc công!
Chỉ là một chút chuyện nhỏ, chút lòng thành, chút lòng thành.
...
Một lát sau, vòng lồng tiếng cuối cùng của Lý Minh Viễn và Mai Tương cũng đã hoàn thành.
Bởi vì là vòng cuối cùng, hai người đều lấy công phu áp đáy hòm ra, cống hiến hai màn biểu diễn đặc sắc, khiến khán giả liên tục lớn tiếng khen hay.
Giờ phút này, đợt quay hình "Lắng nghe giọng nói" kỳ này đã tiến hành đến hồi cuối.
Mặc dù thời gian rất dài, nhưng ba lượt biểu diễn cao trào thay nhau nổi lên, xuất hiện đặc sắc, khán giả bên dưới không chỉ không cảm thấy buồn tẻ, ngược lại còn có chút vẫn chưa thỏa mãn, lưu luyến không rời.
Đặc biệt là "sát thủ mặt lạnh", tiêu chuẩn bắt chước đỉnh cấp, lực thực lồng tiếng đỉnh cấp, không những làm người xem khâm phục mà lại không thể nào suy đoán ra thân phận, trong lòng như có một con mèo đang dùng móng vuốt cào cào, gấp đến độ đứng ngồi không yên.
"Toàn bộ ba lượt biểu diễn lồng tiếng tối nay đến đây cũng đã kết thúc", lúc này, người dẫn chương trình lại một lần nữa xuất hiện trên sân khấu, cười nhìn xuống khán giả nói, "Vòng bỏ phiếu cuối cùng, xin mời cầm máy biểu quyết lên, vì giọng nói mà các bạn yêu thích mà cống hiến một phiếu quý giá."
Nghe nói như thế, bên trong phòng thu âm, Hứa Trăn xếp hạng chót hai lần liên tục đang bất đắc dĩ bưng mặt, khán giả thông qua màn hình chiếu nhìn thấy động tác của hắn, nhịn không được dậm chân cười lớn.
Nhưng mà thật đáng tiếc, "hạng chót huyền thoại" của hắn không thể xuyên qua toàn trường.
Vòng bỏ phiếu thứ ba, khán giả rốt cuộc tỏ thái độ đoan chính, nghiêm túc vì hắn mà bỏ một phiếu quý giá.
Thầy giáo "mặt lạnh" làm kinh diễm toàn trường, cuối cùng bằng thực lực giành được chiến thắng, cho nên sau khi kết quả được công bố, bên trong đại sảnh ghi hình vang lên âm thanh ủng hộ từ đáy lòng, chúc mừng hắn nâng cao danh tiếng lên một bậc.
Mai Tương và Lý Minh Viễn chưa thể chiến thắng thì lần lượt được tiết lộ thêm một biệt danh của mỗi người, qua một phiên thảo luận, cả hai người đều bị đoán ra thân phận thật sự.
Một lát sau, hai người thông qua thang máy xuống sân khấu, từ phòng thu âm đi xuống đại sảnh quay hình ở tầng dưới.
Toàn trường, tiếng vỗ tay như sấm động.
"Tôi cảm thấy hôm nay mình tới đây chỉ là đi ngang qua mà thôi," Lý Minh Viễn hoàn toàn bất đắc dĩ đứng trên sân khấu, cười khổ nói, "Kế hoạch lúc đầu của tôi đặc biệt tốt, vòng thứ nhất bắt chước giọng người khác, vòng thứ hai thì một người đóng hai vai."
"Sau đó..."
Nói đến đây, gã quay đầu nhìn lên hình chiếu người còn lại cuối cùng trên màn hình lớn, nói: "Tôi cảm giác lão sư mặt lạnh hôm nay tới để khắc chế tôi."
"Ha ha ha ha..."
Nghe thấy gã bộc bạch ủy khuất một phen, khán giả bật cười thông cảm.
Mai Tương thì không tử tế nháy mắt mấy cái, nói với phía dưới đài: "Mọi người biết không, vòng thứ hai thời điểm Minh Viễn đi vệ sinh, lúc trở về là đúng vào lúc sát thủ mặt lạnh đang lồng tiếng."
"Tôi nhìn cậu ấy khoa tay hình số sáu, ý muốn nói này đã là nhân vật thứ sáu."
"Sau đó mọi người biết cậu ấy nói gì không?"
Mai Tương khoa tay tạo thành hình số sáu, nói: "Minh Viễn nói với tôi, lão thiết sáu sáu sáu."
"Ha ha ha ha ha ha... ! !!"
Cô ấy đâm một đao này kém chút nữa khiến khán giả phía dưới cười phát điên.
Sau tiết mục đâm đao hài hòa hữu ái, rốt cuộc người dẫn chương trình cũng chốt hạ chủ đề, một lần nữa tuyên bố nhiệm vụ.
"Sát thủ mặt lạnh" khiến bao người hiếu kỳ, rốt cuộc dưới sự chú mục của mọi người cũng sắp bị lộ diện mạo chân chính của mình.
Theo bối cảnh âm nhạc vang lên, mắt thấy trên màn hình chiếu sát thủ mặt lạnh sắp bước vào thang máy đi xuống, người dẫn chương trình thần bí cười một tiếng, nói với các khách mời dự bị: "Chỉ còn nửa phút nữa thôi, lại cho mọi người một cơ hội cuối cùng."
"Đoán đúng không có khen thưởng, nhưng mà mọi người có thể thử một lần."
Nói xong, ông nhấc cánh tay chỉ về chỗ lối vào thang máy, nói: "Sắp xuất hiện trên sân khấu, là một vị Ngọc Lan ảnh đế."
"Cậu ấy còn gắn liền với một biệt danh nữa, là thợ sửa xe gắn máy chuyên nghiệp."
Người dẫn chương trình cười nói: "Hơn nữa, cậu ấy xác thực đã từng biểu diễn qua "Tam Quốc"."
Lúc ông nói ra câu này, toàn trường lập tức xôn xao.
Một khắc này, cùng với bối cảnh âm nhạc sôi động, nhìn thang máy chậm rãi hạ xuống, vô số khán giả trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, thậm chí có người nhịn không được nghẹn ngào gào lên.
Trên ghế dự bị, người ngã ngựa đổ.
Trừ Cao Bác, năm người còn lại ai nấy giật mình nhảy lên, tranh nhau đoạt lấy micro.
Cuối cùng là một khách mời lớn tuổi đứng cách micro gần nhất thành công lấy được.
"Tôi biết! Tôi biết!"
"Tôi biết bộ phim về sửa xe gắn máy!"
Vị khách mời lớn tuổi cầm micro kích động la lớn: "Là Trần Chính Hào!"
Lời ông còn chưa dứt, thang máy đã đi xuống tới sân khấu.
Hứa Trăn quay đầu, vừa định mỉm cười chào mọi người thì lập tức nghe được tiếng hô này.
Vị khách lớn tuổi trong đoàn dự bị và Hứa Trăn vừa mới đi lên sân khấu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Vị khách lớn tuổi: "..."
Hic! Miệng còn nhanh hơn não! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận