Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 825: Câu Chuyện Tìm Con

Nhưng mà, nhân vật này lại là nhân vật chết thảm nhất trong tất cả các nhân vật mà Hứa Trăn đã từng diễn... Không nhắc tới cũng được.
Trần Vi chậc lưỡi, nhìn tiểu ca sửa xe moto trong phim « Thất Cô », cảm nhận vô cùng rõ ràng: Vai này rõ ràng là nhân vật hài kịch.
Dù là khí chất thanh niên tiểu trấn của hắn, hay hành vi sửa moto miễn phí cho Lôi Trạch Khoan, đều cực kì dễ mến, có lẽ sẽ là ánh sáng cho bộ phim này.
Kết quả đúng như thế.
Chỉ thấy, Hứa Trăn đóng vai thợ máy sử xe moto không lấy tiền của Lôi Trạch Khoan, bày tỏ, mình lúc còn nhỏ cũng bị người bắt cóc.
Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan nghe vậy, lập tức lấy ra sổ ghi chép trên người, dò hỏi tin tức liên quan của hắn, cũng nghĩ muốn làm lá cờ cho tin tức tìm thân nhân của hắn, cắm vào chỗ ngồi phía sau xe moto của mình.
Hứa Trăn cười xua tay, nói: "Thôi khỏi, bỏ đi, làm như tôi là con trai chú không bằng."
Lôi Trạch Khoan nghe vậy, lại lấy ra một bộ bài poker từ trong túi vải mang theo người, nói: "Vậy in ở mặt trên được không?"
"Một số trẻ em trong bộ bài này đã được tìm thấy cách đây một thời gian, đợi tôi lần sau in lại thì mới dễ thay được."
Hứa Trăn nhận lấy bài poker, vừa thấy thì không khỏi kinh ngạc.
Trên mỗi một lá bài đều in ảnh chụp của một đứa bé, dưới tấm ảnh ghi chú sinh nhật của đứa bé, ngày lạc mất, lạc mất ở chỗ nào, hình dáng đặc biệt, phương thức liên hệ với người thân.
Lôi Trạch Khoan nói: "Thứ này rất tốt."
"Bài poker là thứ có ích, miễn phí phát cho người khác, người ta cũng càng muốn nhận."
"Từ khi làm theo bộ bài này thì đã có hơn mười đứa trẻ được tìm thấy."
Lúc nói chuyện, ánh mắt y vốn chết lặng lại lộ ra mấy phần thần thái, tựa hồ thực sự vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng.
Hứa Trăn cầm bài poker nhìn trước nhìn sau, nói: "Còn lá bài nào dùng được không?"
Lôi Trạch Khoan lật ra mấy lá từ bên trong, nói: "Mấy này đều là đứa bé đã tìm được, nếu cậu muốn in thì có thể chọn một tấm trong này."
Hứa Trăn nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn lựa chọn là bài át bích Q, sau đó thò tay vào bên trong miệng túi áo lấy ra cây bút bi, "xoát xoát xoát" viết xuống mấy chữ ở mặt trên.
Lôi Trạch Khoan nhận lấy, vừa nhìn thì không khỏi hơi nhíu mày,
"Tằng Soái, nam, hai mươi hai tuổi, hiện sống ở Tuyền Châu..."
Y để lá bài vào sát con mắt hơn, y thấp giọng thì thầm: "Tốt nghiệp Trường trung cấp chuyên nghiệp, tay nghề sửa mô tô thành thạo, hiện đang kinh doanh tiệm sửa xe máy tại địa phương, thu nhập ổn định, tính cách cởi mở, không ham mê thuốc lá, bia rượu..."
Thì thầm, y vô ý thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn tiểu ca sửa xe trước mặt, ánh mắt mờ mịt nói: "Cậu này là tìm người thân, hay là tìm đối tượng xem mắt?"
Trước mặt y, Hứa Trăn đóng vai Tằng Soái chớp mắt, nghiêm túc nói: "Không thể một công đôi việc sao?"
"Ha ha ha ha ha..."
Thời điểm này, không khí vốn ngột ngạt trong rạp chiếu phim lại lần nữa vang lên tiếng cười trầm thấp.
Trần Vi cũng không nhịn được mà bật cười, áp lực vừa rồi giờ đã nguôi đi rất nhiều.
Trên màn ảnh, hai người lập tức trò chuyện với nhau, Lôi Trạch Khoan lần này tới Mân Nam, là do nghe được tin tức liên quan đến con trai mình.
Có một bé trai đang làm việc ở bến tàu Tuyền Châu rất giống với con trai của y, năm nay mười bảy tuổi, cha mẹ không phải ruột thịt, lòng bàn chân có một vết sẹo.
"Lần này khả năng 50%, " thanh âm Lôi Trạch Khoan nghe vẫn rất bình tĩnh, nói, "Con trai tôi lúc còn nhỏ giẫm phải đinh, còn rất cũ và dài, tôi còn dẫn nó đến trung tâm y tế thị trấn để tiêm uốn ván."
"Đứa bé này cũng giẫm phải đinh, trùng hợp thật."
Lúc Lôi Trạch Khoan nói về chuyện này cũng không có thể hiện nhiều hứng thú, nhưng tốc độ nói nhanh hơn đã bán đứng nội tâm của y.
Sau khi Hứa Trăn đóng vai Tằng Soái tiễn y đi khỏi trạm sửa chữa, do dự một chút, rốt cuộc vẫn đóng cửa hàng, lái một chiếc xe gắn máy chạy về hướng bến tàu.
Lúc hắn chạy tới bến tàu, đứng ở bên bờ, vừa hay thấy được Lôi Trạch Khoan nhảy xuống thuyền nhỏ ra biển, là một chiếc thuyền đánh cá lớn.
Lôi Trạch Khoan ở đó tìm được thiếu niên giống con của y, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt đục ngầu sáng lên từng chút một, khom người, cúi thấp đầu, có vẻ câu nệ mà chân tay luống cuống.
Y nói muốn xem vết sẹo dưới chân thiếu niên, thiếu niên không nói hai lời, ngồi xuống boong tàu liền bắt đầu cởi giày. Nhưng Lôi Trạch Khoan nhìn thấy động tác của cậu ta thì không khỏi sửng sốt.
"Con trai tôi bị thương ở bàn chân trái, cháu cởi bàn chân trái cho tôi nhìn một chút!"
Lôi Trạch Khoan cúi người, vội vàng mà cố chấp bẻ bàn chân trái của đứa nhỏ, muốn cởi giày cậu ta ra.
Mà cậu bé lắc đầu nói: "Không phải bàn chân trái, cháu bị thương ở bàn chân phải."
Hai người tranh chấp một phen, mỗi người dừng việc đang làm, cả hai đều nhận ra rằng người kia không phải là người họ đang tìm kiếm.
Lôi Trạch Khoan chưa từ bỏ ý định, còn muốn đi làm kiểm tra DNA của cậu bé, nhưng lúc này, mẹ nuôi của cậu bé cũng đã nghe chuyện chạy đến, nhìn thấy người này muốn đoạt con trai mình, không nói hai lời, nắm lấy đầu tóc của y liền đánh một trận.
Đám ngư dân xung quanh lúc này cũng đã rõ ý đồ của Lôi Trạch Khoan, rất tức giận, những người này đã hợp sức ném chiếc mô tô của y khỏi thuyền, và bản thân Lôi Trach Khoan cũng bị đẩy rơi xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận