Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1043: Cảm Xúc Lưu Loát Tự Nhiên

Lúc này đây Điêu Diễm Hồng đang tràn đầy mong chờ mà xoa tay, nhưng cảm giác mong chờ trong lòng Hứa Trăn cũng không ít hơn bà một chút nào.
Nhưng nếu hắn nói nói ra có thể sẽ khiến cô Điêu l không quá vui vẻ, khụ...
So với thầy Lương Võ Triết thì chuyện này có thể cho qua, nhưng thật sự là với trình độ hiện nay của Hứa Trăn thì đã có thể phán xét trình độ diễn xuất của Điêu Diễm Hồng.
Nhân vật được xây dựng vững chắc, nắm bắt cảm xúc rất chính xác, tạo dựng phân đoạn xúc động một cách tinh tế.
Khi đóng những loại vai diễn cụ thể thường có thể đẩy sự đồng cảm đến tận xương tủy, khiến người ta vỗ tay ca thán.
Không thể nghi ngờ, cô Điêu lão sư là một diễn viên xứng với danh, nhưng Hứa Trăn có một mục tiêu nhỏ: khi đối mặt với Điêu lão sư hắn phải thể hiện trình độ không kém cô.
Nếu như có thể làm được điểm này, tuy không có nghĩa là hắn cũng có thực lực ngang bằng với ảnh hậu, nhưng ít nhất thì đây cũng là bằng chứng cho thực lực diễn xuất của hắn trong khoảng thời gian này.
......
Sáng ngày 11, Từ Hãn đích thân đến đón Điêu Diễm Hồng từ sân bay đến nơi đoàn làm phim tập trung.
Toàn bộ đoàn làm phim "Thằng em lý tưởng" đều dùng tinh thần phấn chấn chào đón sự xuất hiện của bà.
Tôn Đức Chí chỉ là một diễn viên quần chúng, lúc này mọi chuyện không liên quan đến mình nên gã ta đứng ở bên cạnh sân, không tiến về phía trước.
Gã thấy tất cả mọi người, bao gồm cả Hứa Trăn, đều đang cung kính với bác gái gầy gò khô quắt này thì có hơi tò mò nhỏ giọng hỏi: "Người này là ai vậy?”
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Điêu Diễm Hồng.”
Tôn Đức Chí rất muốn hỏi Điêu Diễm Hồng là ai.
Gã chỉ cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, nhưng chưa bao giờ thấy qua bất kỳ tác phẩm nào của bà ta.
Nghĩ thế nên gã kết luận đây có lẽ là một người đã giải nghệ, lâu ngày không đi diễn.
Đối với người là đạo diễn làm phim thần tượng thanh xuân như gã mà nói, quen biết với loại diễn viên này sẽ không có ý nghĩa gì nên dứt khoát cũng không tiếp tục dò hỏi thêm.
Trong ngày hôm đó, Điêu Diễm Hồng chỉ quay vài phân cảnh đơn giản trước để thích ứng với nhân vật, chậm rãi điều chỉnh trạng thái diễn xuất của mình.
Nhưng cái gọi là "đơn giản" chỉ là tương đối.
Buổi quay phim đầu tiên là vào buổi tối hôm đó, lúc đó bà đã rửa sạch lớp trang điểm tinh xảo, thay quần áo đàng hoàng, mặc một bộ quần áo làm việc màu đỏ trắng, đeo găng tay cao su màu vàng tươi sáng. Bà vốn đang vô cùng kiêu ngạo trong nháy mắt cởi bỏ hào quang ngôi sao, biến thành một nhân viên phục vụ trong một quán ăn giá rẻ.
Trước ống kính, Điêu Diễm Hồng khom lưng, cúi đầu, thành thạo mà thô bạo dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn ăn, trên mặt không chút biểu cảm gì.
"Cậu bé to xác đang bơi xuyên qua hồ bơi tên là Từ Đông Đông, là một bệnh nhân khiếm khuyết trí tuệ..."
Lúc này, đột nhiên tivi treo ở góc quán cơm nhỏ phát ra một câu.
Điêu Diễm Hồng đang dọn dẹp chén đĩa thì chậm rãi dừng động tác trên tay, đứng thẳng người lên nhìn về phía màn hình TV.
Cô ngửa đầu, lẳng lặng nghe người dẫn chương trình đưa tin, đôi mắt vốn chết lặng dần dần tập trung, vẻ mặt chuyên chú, trong mắt dâng lên một tia giật mình.
"Cắt!"
Ngay sau đó, đạo diễn đã chấm dứt đoạn diễn này.
“Rất tốt, cảnh này qua!” Một lát sau, đạo diễn hét lên.
Điêu Diễm Hồng tháo găng tay cao su trên tay, lau tay trên tạp dề mà cười nói lời cảm ơn đến các nhân viên xung quanh.
Đoạn diễn này không diễn tập, mới bắt đầu đã xong, vỗ là qua, hết thảy chỉ tổng cộng có mấy chục giây.
Xem một đoạn diễn như vậy, đám người Hứa Trăn không nói một câu gì, nhưng Tôn Đức Chí lại không khỏi sáng mắt.
“Bác gái này có chút tiền đồ đó!”
Trước khi bộ phim này bắt đầu quay, Tôn Đức Chí đã từng tưởng tượng, mẹ Từ thấy được thông tin về con trai mình trong bản tin sẽ khiếp sợ như thế nào, thống khổ như thế nào, sẽ vật vã rơi lệ thế nào, cố ý thế nào để vô làm rơi đĩa trong tay xuống đất...
Rồi sau khi xem diễn xuất của Điêu Diễm Hồng, trong nháy mắt gã đã hiểu ra: quả nhiên gã là một đạo diễn thối nát.
Qua hai ngày đi theo đoàn phim, mặc dù Tôn Đức Chí cảm thấy mình không học được kỹ xảo thực tế gì, nhưng tư duy lại được cải thiện rõ rệt.
Hiện tại gã không chỉ có thể nhìn ra diễn xuất của một đại thần như Hứa Trăn rất đặc sắc, còn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra vị diễn viên kỳ cựu không biết tên này diễn cũng rất tốt.
Khí chất, thần thái rất "giống" với nhân vật, cảm xúc cũng lưu loát tự nhiên, vừa phải.
Diễn xuất như vậy mới đủ tư cách diễn xuất, sau này hướng dẫn diễn viên cần phải đi theo phương hướng này.
Tôn Đức Chí cảm nhận được sự tiến bộ của mình mà không khỏi suy nghĩ một chút.
......
Tối hôm đó, đoàn làm phim "Thằng em lý tưởng" không nghỉ ngơi mà tập luyện sau bữa tối.
Mặc dù không phải là một buổi ghi hình chính thức nhưng Tôn Đức Chí vẫn cứ đi.
Trong bữa cơm tối gã ăn bốn cái bánh bao chiên nhân trứng gà, cộng thêm mấy đùi tỏi gà, sau đó ở lại trường quay mà phấn khởi bừng bừng xem Hứa Trăn và Điêu Diễm Hồng quay phim.
Trong đoàn làm phim này, diễn tập mới là phần tinh túy nhất.
Bởi vì phó đạo diễn Hứa sẽ phân tích, hướng dẫn, giảng dạy cho các diễn viên.
Mỗi buổi diễn tập đều sẽ có rất nhiều người vây xem.
Chỉ là hôm nay làm cho Tôn Đức Chí có hơi thất vọng, vì Hứa Trăn vẫn chưa nói cái gì cả.
Thậm chí ngay cả kịch bản hắn cũng không đọc, trực tiếp ngồi trên xe lăn của mình, mặc cho Đông Đông do Từ Hạo Vũ thủ vai đẩy hắn tiến vào trường quay.
Bọn họ diễn tập đoạn này là cảnh trong nhà, trường quay dựng là căn nhà cho thuê giá rẻ mà Thẩm Thế Hà và Từ Đông Đông thuê.
Bên cạnh sân dựng một cái máy quay dùng để chụp cảnh ngoài lề, mọi người vây xem rất tự giác chen chúc ở phía sau máy ảnh, không để bản thân lọt vào ống kính.
Bởi vì là diễn tập nên cũng không cần chú ý nhiều, Hứa Trăn và Điêu Diễm Hồng thông báo với nhau, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong là mọi người bắt đầu diễn nhân vật của mỗi người, buổi diễn tập bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận