Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 767: Cốt Truyện Xuyên Không

Chu Nhiên lật xem kịch bản mà Hứa Trăn đưa, bỉu môi nói: “Là phim thanh xuân vườn trường giống “Tự thủy lưu niên” à? Bộ phim này nói về cái gì?”
“Ừm...” Hứa Trăn do dự nói: “Cốt truyện phim này hơi phức tạp, vài ba câu nói không rõ đâu.”
“Tôi chỉ có thể giải thích với cậu cảnh mà chúng tôi đang quay thôi. Vai nữ sinh do Giai Yến tỷ đang diễn là một người xuyên không.”
“Cô ấy là một người có tri thức trong xã hội hiện đại, hồn xuyên đến một nữ sinh cấp hai sống ở 20 năm trước. Cô ấy phải thay đổi số phận bị người khác sát hại của nữ sinh này.”
Nghe vậy, Chu Nhiên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, nói: “Ồ, hồn xuyên à?”
“Cái này thú vị đó.”
Y nhìn bộ đồng phục học sinh cấp hai mà Hứa Trăn mặc, nói: “Ồ, vậy cậu diễn vai nam sinh cấp hai sống ở 20 năm trước à?”
“Chậc, để tôi đoán xem.” Chu Nhiên cực kỳ hứng thú nói: “Vậy đây là chuyện kể về quá trình Giai Yến đấu trí đấu dũng, thành công bắt được hung thủ, thay đổi lịch sử, sau đó trở lại 20 năm sau.”
“Kết cục cuối cùng sẽ là: Vào một ngày nào đó, cô ấy gặp cậu đã “tuổi già sắc suy” trên đường, mà bởi vì lịch sử đã thay đổi nên cậu vẫn còn nhớ cô ấy, hai người ôm nhau khóc thút thít, phải không?”
Hứa Trăn: “...”
Chu Nhiên thấy Hứa Trăn im lặng, cho rằng bản thân đã đoán đúng nên đắc chí nói: “Ha ha, tôi nói anh nghe, lúc trước, để quay bộ phim “Tự thủy lưu niên”, tôi đã đọc rất nhiều truyện thanh xuân vườn trường đó. Cốt truyện như này, tôi vừa nhìn đã đoán được ngay.”
Hứa Trăn thấy Chu Nhiên hăng hái như vậy, có chút không nỡ hắt nước lạnh y.
y thật sự nghĩ hắn sẽ đồng ý quay bộ phim có cốt truyện mà người như y cũng viết ra được à?
Thật ra, đây là chuyện kể về quá trình nỗ lực tìm hung thủ của Giai Yến tỷ, đến cuối cùng lại phát hiện ra “hung thủ” lại là chính cô ấy.
Sau đó, nhân vật mà hắn diễn sẽ xuyên không đến tương lai rồi chết đi; sau đó lại chết thêm lần nữa vì “tuổi già sắc suy”.
Y nghĩ hắn sẽ nói cho y chuyện này à?
Lúc này, Hà Giai Yến đang quay cảnh của cô ấy trong sân. Hứa Trăn rảnh rỗi nên dứt khoát ngồi cạnh Chu Nhiên, kể cốt truyện của phim “Muốn gặp anh” cho y nghe.
“Ừm, e rằng tình tiết của phim không giống như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
Hứa Trăn lấy một cái ghế xếp tới, ngồi cạnh Chu Nhiên, nhỏ giọng giải thích với y: “Nếu nói như cậu thì việc cô gái kia xuyên không chỉ như một “vật chứa” mà thôi.”
“Nhưng thực tế lại không phải vậy.”
Hắn vừa nói vừa chỉ Hà Giai Yến đang quay phim trong sân: “Cậu nhìn đi, Giai Yến tỷ đang diễn vai cô gái xuyên không đó, cảnh diễn trong phim của “cô ấy” đều rất nặng.”
Chu Nhiên nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía sân diễn. Lúc này, Hà Giai Yến đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay và một cái quần xanh đen như bao học sinh cấp hai khác.
Cô ấy cúi thấp đầu, lưng hơi gù, đôi mắt bình thường luôn lấp lánh linh hoạt lại đang nửa nhắm nửa mở, mí mắt hơi nhăn, hệt như một con cá chết, cả người đều tản ra vẻ uể oải, âm trầm.
“Có phải nhân vật này... bị trầm cảm không?” Chu Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Hứa Trăn mỉm cười, tâng bốc y: “Cậu hay thật đó, vừa nhìn đã nhận ra.”
“Đúng vậy, cô ấy bị bệnh trầm cảm.”
Hứa Trăn chỉ Hà Giai Yến đang đứng trong sân diễn, giới thiệu với Chu Nhiên: “Tên của “cô ấy” là Trần Vận Như, sống ở 20 năm trước giống tôi.”
“Gia đình bất hạnh, ở trường bị cô lập, tính cách cô độc, tự tin, khát vọng tình yêu nhưng lại không có ai yêu.”
“Thật ra thì “cô ấy” mới chính là trung tâm của câu truyện “Muốn gặp anh” này.”
“Tất cả hành động của nam nữ chính đều vì muốn cứu “cô ấy”.”
Chu Nhiên không khỏi ngạc nhiên khi nghe Hứa Trăn giải thích.
Trung tâm của truyện xuyên không lại là người bị người khác xuyên không vào?
Chuyện này... Thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
Đột nhiên, Hứa Trăn bắt đầu kể cho Chu Nhiên nghe về câu chuyện xuyên không này dưới góc nhìn của cô gái bị bệnh trầm cảm “Trần Vận Như”:
Trần Vận Như vốn dĩ là một cô gái u sầu, ủ rũ. Một ngày nọ, bỗng có một linh hồn đến từ 20 năm sau tới tiếp nhận cuộc đời cô ấy.
Vị khách xuyên không này rất lạc quan, sáng sủa, cực kỳ tươi sáng, hoàn toàn trái ngược với tính cách ban đầu của Trần Vận Như.
Cô gái ấy như một người đánh thuê chuyên nghiệp, dùng gương mặt của “Trần Vận Như”, thay cô ấy làm hòa với người nhà, kết bạn với bạn học, trở thành nhân vật có tiếng trong trường nhờ việc chơi bóng rổ, thậm chí còn giành được sự yêu thích của nam sinh mà Trần Vận Như thích.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, vị khách xuyên không này đã dễ dàng có được tất cả những thứ mà “Trần Vận Như” đau khổ khát khao.
Linh hồn của Trần Vận Như trốn trong trái tim, yên lặng đứng nhìn tất cả mọi việc, không ngừng hâm mộ.
Cho đến một ngày nọ, cô ấy bỗng nhiên đoạt lại được quyền kiểm soát cơ thể. Trần Vận Như mừng như điên, bắt đầu đóng giả vị khách xuyên không kia, muốn giữ lại tất cả những người cô ấy yêu quý.
Nhưng đến cuối cùng, giả vẫn là giả, tính cách của hai người quá khác nhau, cô ấy không thể nào đóng vai người khác cả đời.
Cuối cùng, lớp vỏ ngụy trang của cô ấy cũng bị nhìn thấu. Người nhà, bạn bè, người yêu lại một lần nữa xa cách cô ấy, cô ấy lại trở thành kẻ cô đơn bị mọi người ghét bỏ như trước.
Chu Nhiên nghe xong, cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Việc đứng dưới góc nhìn của người bị người khác xuyên không vào để kể lại một câu chuyện xuyên không thật sự khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa, cốt truyện của bộ phim “Muốn gặp anh” thật sự không hề giống với những câu truyện tình yêu thanh xuân vườn trường mà y từng đọc.
Nếu nói bộ phim này “tham khảo đời người” thì có chút quá mức nhưng chắc chắn nó rất nghiêm túc tham khảo một số vấn đề xã hội.
Bộ phim này thật sự khá thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận