Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 622: Thất Tử Đi, Lục Tử Về

Khi nói chuyện, trên trán Thất Lang nổi lên gân xanh, trong mắt phẫn nộ đến mức muốn phun lửa.
Phía trên lôi đài, Phan Báo bị hắn trừng đến hơi lúng túng, nhưng rất nhanh y đã trấn định xuống, cười lạnh: “Ai dùng tên bắn lén đả thương người?”
“Đứng trên lôi đài, sống chết có số!”
“Hắn không tự ý thức bản thân, một hai phải đi lên tìm chết…”
“Lộc cộc!”
Một câu này còn chưa nói xong thì Dương Thất Lang đã trực tiếp nhảy lên lôi đài, ngang nhiên đứng đối diện với Phan Báo.
“Trên lôi đài, sống chết có số, đây là do ngươi nói!”
Thất Lang duỗi tay và siết chặt dây cột cổ tay áo, chân không nặng không nhẹ mà đi vòng quanh đối phương, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.
Phan Báo bị hắn nhìn đến dựng lông tơ, nhưng còn chưa kịp trả lời một cách mỉa mai thì Thất Lang đã dùng lực dưới chân, đột nhiên nhào về phía y!
“Ngô! !!”
Giờ khắc này, trong rạp chiếu phim vang lên một trận hô nhỏ.
Cự ly ra quyền quá gần!
Hơn nữa cực kỳ mạnh mẽ!
Hứa Trăn đóng vai Thất Lang rõ ràng cực gầy, nhưng giờ khắc này, sức mạnh bộc phát từ nắm đấm của hắn rất mạnh mẽ, dữ dội và uy lực.
Thất Lang di chuyển rất linh hoạt, một bước một quyền, đánh đến mức Phan Báo không thể chống trả.
“Phanh, phanh, phanh, phanh……”
Âm thanh bị bóp nghẹt như đánh vào tim khán giả, khiến cho ai ai cũng nhiệt huyết sôi trào.
Sảng khoái!
Giờ khắc này, ngay cả Hàn Nhan cũng nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mạch truyền đã kìm nén cảm xúc của khán giả kể từ khi Phan Nhân Mỹ được nắm quyền chỉ huy.
Ông ta vì muốn để con trai đường đường lên làm thống soái mà thiết lập lôi đài, Dương Kế Nghiệp lại không cho phép mấy đứa con trai tham chiến, Phan Báo bắn tên lén đả thương người, đánh chết người lên khiêu chiến….
Phẫn nộ của khán giả dần dần được tích lũy từng bước và cuối cùng lên tới đỉnh điểm tại thời khắc này.
Đúng lúc Dương Thất Lang nhảy lên lôi đài, không nói lời vô nghĩa mà ập xuống một trận đánh mạnh mẽ lên người Phan Báo.
Hàn Nha biết làm như vậy là xúc động, biết rõ chuyện này sẽ chôn xuống mầm tai hoạ cho Dương gia, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Giống như trận đánh Nam Quận trong “Tam Quốc”, biết rõ Chu Du mang thương xuất chiến dẫn tới việc hắn toi mạng, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng trước đại quân, hô lên một câu “Tào nhân, ngươi có thấy Chu Lang hay không”, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
Cảnh quay đơn giản và thô bạo đã khôi phục hoàn hảo tình hình thực tế trên lôi đài, để cảm giác sảng khoái này được thể hiện trước mặt khán giả mà không hề che giấu.
Thế nhưng đến khi nhìn thấy Phan Báo bởi vì xô đẩy ngoài ý muốn mà chết ở trên lôi đài, người xem vẫn được một phen thót tim.
Thậm chí còn có một lão gia tử trực tiếp hô lên “Tốt”, chọc những người xung quanh cười vang.
Nhìn đến đây, Hàn Nha theo bản năng mà ngồi ngay ngắn.
Hắn chỉ đến xem phim để phục vụ cho mục đích viết bài bình, tuy nhiên không ngờ chất lượng của bộ điện ảnh này lại tốt ngoài mong đợi.
Ít nhất trong 20 phút đầu có vài điểm hài hước và một số điểm hay, gọn gàng, không bị trì hoãn, diễn xuất của các diễn viên cơ bản trên tiêu chuẩn, không có sự lúng túng.
Có thể nói đây là phần mở đầu hay nhất trong tất cả những bộ phim về để tài Dương Gia tướng mà hắn đã xem.
Cốt truyện được đẩy đi rất nhanh, Dương Thất Lang thất thủ đánh chết Phan Báo, gây ra đại họa buộc Dương Kế Nghiệp phải dùng gia pháp để xử trí hắn.
Dương Lục Lang nhìn thấy đệ đệ bị đánh, “Thình thịch” một tiếng liền quỳ xuống, liều mạng ôm tội lên người mình.
Lúc nhìn thấy phụ thân giơ roi lên lần thứ hai, đồng tủ Lục Lang co rút lại, nhào qua bắt lấy đuôi roi, biểu tình nôn nóng mà khẩn cầu nói: “Cha!”
“Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!”
“Thất Lang còn nhỏ, hắn chịu không nổi roi này, muốn đánh thì cha cứ đánh ta đi!”
Bên ngoài màn hình, Hàn Nha nhìn thấy một màn này, không khỏi sáng bừng mắt.
Một màn này, Lục Lang diễn không tệ nha!
Đây không phải là Từ Hạo Vũ sao, kỹ năng diễn xuất của hắn đã đạt đến trình độ này?
Đúng là ngoài ý muốn, có lẽ đi diễn nhiều năm cho nên cuối cùng cũng ngộ đạo? Hay là do đạo diễn của bộ phim này quá đỉnh?
Hàn Nha còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề này thì rất nhanh đã bị cốt truyện hấp dẫn tròng mắt.
Dương Kế Nghiệp trói Dương Diên Tự đi đến diện thánh, may có Hô Diên ra tay bảo vệ, cuối cùng được hoàng đế miễn tử tội, lệnh lấy công chuộc tội, xuất chinh đánh Liêu.
Bởi vì Dương Diên Tự tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm cầm binh cho nên phụ thân Dương Kế Nghiệp đảm nhiệm làm thống soái quân tiên phong.
Đến đây, bộ phim đã đi vào nội dung chính: Ung Hi bắc phạt.
Mẫu thân Xa Tái Hoa nghe nói trượng phu cùng bảy đứa con trai đều phải xuất chinh, tâm thần không yên.
Bà cố ý đến chùa miếu dâng hương, khẩn cầu người nhà có thể bình an trở về.
Mà lúc trụ trì trong miếu giải thích quẻ của bà thì lại nói ra một câu khiến người lo lắng: Thiên mệnh không đổi, thất tử đi, lục tử về.
“Đây…là có ý gì?”
Xa Tái Hoa nhịn không được hỏi: “Thất tử đi, lục tử về, đây là nói một đứa sẽ gặp nguy hiểm sao? Là đứa nào?”
Nhưng mặc cho bà có hỏi như thế nào thì trụ trì chỉ lắc đầu không nói, cũng không có ý giải thích thêm.
Ngày xuất chinh, trời còn chưa sáng, Xa Tái Hoa liền khoác áo ngoài đi tới phòng Thất Lang, chải tóc cho hắn.
Thất Lang rõ ràng không muốn, hắn lẩm bẩm: “Nương, ta không phải hài tử, lớn như vậy còn để cho nương chải tóc…A! !”
Xa Tái Hoa nào để cho hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp kéo mạnh tóc của hắn.
Một lát sau, Xa Tái Hoa cột xong tóc cho con trai, thì cời ra vòng bạc trên tay, đưa cho Thất Lang: “Con mang theo cái này.”
Thất Lang nhìn vòng tay bạc, nhịn không được run lập cập, nói: “Nương, đây là đồ mà nữ nhân mới mang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận