Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1109: Nhật ký truy tinh của sư phụ (Hạ) 2

Đương nhiên, Liễu Nhiên thật sự cảm thấy vui vẻ.
Bình thường ông ấy vẫn luôn phải kiềm chế, không dám gặp ai cũng mở miệng khoe khoang về tên đồ đệ ngốc nhà mình; lúc này thì thoải mái rồi, muốn khen kiểu nào thì tha hồ khen kiểu đấy, tùy tiện nói hai câu mà nhóm thiếu nữ chung quanh đã tán đồng quan điểm đến mức dậm chân, thực sự đây quả là buổi offline khiến lòng nở hoa.
Trong khi mấy người hàn huyên một hồi, sự kiện thảm đỏ của lễ trao giải thưởng Ngọc Lan rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Người chủ trì bước vào sân, ánh đèn sáng rực chiếu theo bước chân gã, hiện trường vang lên tiếng nhạc sôi sục, nhóm phóng viên ở quanh đó cũng nhao nhao nâng thiết bị chụp ảnh trong tay lên để ghi chép lại thời khắc này.
Hòa thượng Liễu Nhiên bị nhóm fan của Hứa Trăn nhiệt tình đẩy lên vị trí hàng trước nhất, có thể đứng ở khoảng cách gần để xem nhóm khách quý ra trận.
Mà đứng ở bên cạnh ông chính là một cô gái trẻ đội mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt
... Vị này không phải là "Mộc Mộc Thích Ăn Bánh Hạt Dẻ" à?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hòa thượng Liễu Nhiên khẽ che miệng ra hiệu với cô nàng, ông còn thấp giọng hỏi: "Lâm Gia?"
Thân thể cô ta bỗng nhiên cứng đờ.
Nhưng cô gái này chỉ ngu ngơ trong chốc lát, có vẻ là đang nghĩ cách để giảo biện thanh minh cho bản thân, hòa thượng Liễu Nhiên lại mỉm cười gật đầu mà nói chặn họng: "Quả nhiên là cô Lâm."
Lâm Gia: "..."
Cô tốn cả nửa ngày tìm cách cải trang, kết quả vừa đối mặt đã bị một ông già xa lạ vạch trần thân phận, cô lập tức liền cảm thấy tinh thần uể oải.
Lâm Gia cúi thấp đầu, miễn cưỡng gạt ra một nụ cười lễ phép nhưng không che nổi nét xấu hổ để đáp lời: "Bác à, khả năng quan sát của bác tốt thật đó."
Liễu Nhiên cười nhạt một tiếng mà nói: "Không phải do mắt tôi tinh, mà là tôi nhìn đến quen cả mắt rồi."
"Cô với Thủ... Cơ với Hứa Trăn hợp tác với nhau quá nhiều lần, như là trong "Khiêu vũ với đời", không phải cô chính là vị kiếm khách nữ kia sao?"
Lâm Gia nao nao những vẫn có chút kinh ngạc mà hỏi lại: "Ngài còn xem qua "Khiêu vũ với đời"?"
Liễu Nhiên gật đầu đáp lại: "Có xem sơ quat. Còn có “Tuyệt Đại Song Kiêu”, cô đóng vai Hoa Nguyệt Nô, là mẫu thân của hắn; trong “Bích Huyết Kiếm” thì diễn vai con gái Hạ Thanh Thanh của hắn, đó cũng là hai bộ phim tôi từng xem qua."
Lâm Gia: "... Oa, ngài đã xem qua thật nhiều phim!"
Trong đôi mắt to tròn của cô ánh lên nét tươi cười miễn cưỡng.
Đây là lần đầu Liễu Nhiên nhìn thấy Lam Gia bằng xương bằng thịt ở ngoài đời, nhưng do ông gặp đi gặp lại cô trên ti vi, cô còn được đồ đệ ngốc của ông nhắc đến nhiều lần, thành ra tuy là lần gặp đầu tiên nhưng ông lại không cảm thấy cô gái trước mắt mình có gì xa lạ, ngược lại còn cảm thấy thân thiết vô cùng, như thể đây chỉ là một hậu bối bình thường mình hay gặp vậy.
Lúc này, khách quý đã bắt đầu lần lượt đi qua thảm đỏ, không khí ở hiện trường cũng dần dần ấm lên, đèn flash hai bên không ngừng lấp lóe.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Trăn cùng với đoàn làm phim “Bích Huyết Kiếm” cũng bước lên thảm đỏ, fan của Hứa Trăn đang đứng ở một bên lập tức bạo phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Lâm Gia lúc này cũng không còn tí bộ dáng rụt rè nào, mà là hoà mình vào cùng với nhóm fan của Hứa Trăn mà hưng phấn nhảy dựng lên, hô to tên của Hứa Trăn.
Thẳng đến khi đoàn làm phim “Bích Huyết Kiếm” rời khỏi khu vực thảm đỏ, đến tận bàn kí tên phía đầu bên kia thì tiếng hoan hô chào mừng bên này của bọn họ mới dần dần lắng xuống.
Liễu Nhiên vui vẻ đứng xem đồ đệ ngốc nhà mình đi qua thảm đỏ trong sự hò reo của đoàn người, chỉ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Ông nhìn thoáng qua Lâm Gia đang đứng bên cạnh cũng đang lộ ra nụ cười thỏa mãn mà hồ hởi hỏi một câu: "Nhưng sao cô lại chọn trà trộn vào nhóm fan ủng hộ của Hứa Trăn vậy? Hai người không phải là bạn bè sao?"
Lâm Gia đưa tay kéo chiếc khẩu trang trên mặt cao thêm một tí, rồi nhỏ giọng đáp lại: "Hai chuyện này khác nhau mà."
Khi đang nói, cô cũng đang quay đầu nhìn về phía bóng lưng đi xa dần của Hứa Trăn, trong mắt là những ánh sáng lập loà, cô lại nói: "Tôi thích được nhìn thấy cảnh hắn đứng trong ánh hào quang rực rỡ."
Liễu Nhiên hé miệng cười một tiếng.
Ừ, lão nạp cũng thích vậy.
"Nghe nói Đông Nhạc đang chuẩn bị kế hoạch quay phim mới cho Hứa Trăn," Liễu Nhiên nói tiếp, "Cô Lâm cũng sẽ tham gia vào bộ phim này không?"
Khi nghe ông nói đến chỗ này, con mắt của Lâm Gia lập tức sáng lên một cái, cô đáp: "Tôi cũng nghe nói qua chuyện này, nghe bảo là dự định chọn quay một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mạng tên "Lang Gia bảng"."
"Hồi sau tôi sẽ xem thử nguyên tác có nhân vật nào thích hợp tôi hay không."
Khi nói chuyện, trong ánh mắt của cô lấp lánh ánh hy vọng và lạc quan.
Liễu Nhiên liền đáp: "Tôi đã đọc qua bộ tiểu thuyết này. Nữ chính là..."
Vừa nói được nửa câu ông bỗng nhiên chuyển chủ đề, ông quay đầu đối mặt với Lâm Gia mà nói: "A, đúng rồi, biệt danh của cô Lâm là "Mộc Mộc Thích Ăn Bánh Hạt Dẻ" mà nhỉ?"
Lâm Gia gật đầu.
Liễu Nhiên nói: "Thừa dịp hiện tại sửa lại đi."
Lâm Gia hỏi: "Tại sao vậy?"
Liễu Nhiên đáp: "À thì... nam nhân vật chính trong "Lang Gia bảng" bị dị ứng không ăn được bánh hạt dẻ."
Lâm Gia: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận