Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 754: Gặp Nhà Phê Bình Phim

Chu Nhiên có 100% tin tưởng, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của "Như nước năm xưa" tuyệt đối có thể nghiền nát "Tú Xuân đao".
Y dùng chút ánh sáng ít ỏi để nhìn số người xem thưa thớt ở xung quanh trong lòng tự dưng có cảm giác vui sướng như thể đã nắm chắc phần thắng.
“Ể, Tiểu Chu?”
Chu Nhiên đang đắc ý, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên mình, theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy, trên lối đi nhỏ có một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, tóc ngắn, make up tinh xảo, trên người mặc một bộ váy công sở màu đen trông rất tinh tế.
Y nhận ra người này —— Trần Nhược Ngu, chủ biên của một trang tạp chí điện ảnh, đồng thời cũng là một nhà phê bình điện ảnh rất có tiếng.
“Trùng hợp ghê, Trần tỷ.” Chu Nhiên cười, chào hỏi đối phương.
Trần Nhược Ngu ngồi vào ghế trống bên cạnh hắn, rất có hứng thú nói: “Đúng vậy, trùng hợp ghê, không nghĩ rằng cậu vậy mà lại đến xem "Tú Xuân đao".”
“Là muốn hiểu biết một chút thực lực của đối thủ cạnh tranh sao?”
Chu Nhiên nói: “Đúng vậy, biết người biết ta mà.”
Y nhìn thấy nhà phê bình điện ảnh trứ danh này xuất hiện đây, trong lòng có chút bất an, hỏi dò: “Trần tỷ tới xem "Tú Xuân đao", là thực sự xem trọng bộ điện ảnh này sao?”
Trần Nhược Ngu lắc lắc đầu, nói: “Không phải, vừa khéo thích hợp mà thôi.”
“Công chiếu tổng cộng là một tuần, tôi tính ‘định cư’ ở rạp chiếu phim luôn, có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu.”
Nghe thấy câu trả lời này, Chu Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may!
Không phải đặc biệt bị thu hút tới, chỉ đơn giản là xem phim mà thôi!
Y tiếp tục hỏi: “Vậy Trần tỷ xem được những bộ điện ảnh nào rồi? Có bộ phim nào đặc biệt đề cử không?”
Trần Nhược Ngu vừa nghe đã lập tức hiểu ra ý y, cười nói: “Bộ "Như nước năm xưa" của cậu, tôi vừa xem sáng nay.”
“Tính thương nghiệp không tồi, đúng thật là giống làm riêng cho thị trường hiện tại.”
“Tuy rằng cốt truyện hơi kém, nhưng nguyên tố dùng cũng khá phù hợp, chủ đề thanh xuân kết hợp cùng sự kiện lịch sử, trực tiếp dẫn mọi người hồi ức về lúc trước, khá phù hợp với sở thích của một nhóm người nhất định.”
Trần Nhược Ngu cười nói: “Buổi sáng lúc tôi xem, tôi thấy bên cạnh có rất nhiều bạn nữ khóc.”
“Loại phim này chính là như vậy, gợi cho người người sự hoài niệm cùng tiếc nuối đối với thanh xuân.”
“Phòng bán vé thành tích chắc hẳn là không thể kém được.”
Chu Nhiên nghe vậy, nhếch miệng cười.
Lời này của Trần Nhược Ngu giống như là khen, nhưng lại không hoàn toàn là khen, nhưng mà Chu Nhiên cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Chính y cũng hiểu rõ, điểm thu hút người xem của "Như nước năm xưa" chính là gợi đến hồi ức của mọi người, nhớ lại thời thanh xuân đã qua đi, còn bản thân cốt truyện đúng thật là không có gì để khen.
Nhưng mà, điện ảnh không phải chính là cần tìm đúng thị trường, cố định nội dung cho nhóm người xem nhất định sao?
Một bộ điện ảnh không cần lấy lòng tất cả mọi người, chỉ cần có một bộ phận người chịu bỏ tiền xem là được.
Lại nhìn về "Tú Xuân đao": những năm cuối của triều Minh, tranh chấp huỷ diệt, đao đã rút ra, chấm dứt tình thù, trảm tham quan……điểm thu hút của nó là cái mẹ gì?
Phim này ngươi quay cho ai xem?
Vốn dĩ đề tài đã thua rồi, tuyên truyền lại không nỗ lực, phim vừa mới xong đã công chiếu, diễn viên ấy vậy mà đến cả một cái tin tức hẹn hò cũng không có… như này thì nhiệt độ làm sao mà tăng lên được? ?
Chu Nhiên chỉ cảm thấy đám người lười biếng này căn bản không phải đối thủ cạnh tranh của mình.
……
“Keng keng keng keng……”
Một lát sau, một chuỗi âm nhạc quen thuộc vang lên, ánh đèn trong phòng chiếu phim cũng tối sầm đi, phim cuối cùng cũng sắp bắt đầu chiếu.
Phòng chiếu phim mới vừa rồi còn ồn ào đã lập tức trở nên yên tĩnh, khán giả từng người tập trung tinh thần, chuẩn bị giám định và thưởng thức bộ phim chuẩn bị chiếu.
“Trong những năm tháng triều Minh, đại thái giám Ngụy Trung Hiền dẫn đầu Đông Xưởng đề đốc, dấy lên họa loạn triều chính kéo dài tận tám năm.”
“Trong lúc ấy, trọng thần trong triều mười người thì bảy tám người là vây cánh của Ngụy Trung Hiền, sử sách gọi là ‘thiến đảng’.”
“……”
Trong âm thanh của một đoạn tự thuật, màn ảnh dần dần sáng lên, trong bóng đêm, hai phu canh cầm đèn lồng đang đi trên đường phố trống không.
Trong đường kính một tòa đại trạch, trong đó một người bỗng nhiên nói: “Ê, ngươi ngửi thử xem, gần đây hình như có mùi máu tươi hay sao ý?”
Một người khác quay đầu nhìn nhìn bốn phía, vẻ mặt thổn thức mà lắc lắc đầu, nói: “Nào chỉ là nơi này cơ chứ, khắp thành đều là mùi máu tươi.”
“Mỗi ngày đều nhìn thấy Cẩm Y Vệ đến lục soát nhà.”
“Ngụy thiến vừa sụp đổ, cây đổ bầy khỉ tan. Năm đó phong cảnh vô hạn, kết quả hiện tại tất cả đều biến thành vong hồn dưới đao Tú Xuân ……”
Hai người đang nói, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân.
Hai người phu canh giơ đèn lồng quay đầu nhìn một cái, lập tức mở to hai mắt nhìn:
Chỉ thấy, dưới chiếu rọi của ánh sáng yếu ớt, trong bóng đêm hiện ra ra một đoàn nam nhân mặc hoa phục màu đen, vác bảo đao.
Người cầm đầu, khuôn mặt thon gọn, mắt như chim ưng, lạnh lùng nói: “Cẩm Y Vệ làm việc, người không liên quan đi ra!”
—— Người này, chính là nam chính do Ngô Chấn đóng vai, Cẩm Y Vệ tổng kỳ quan, Thẩm Luyện.
Hai người phu canh nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhất thời bị dọa mất mật, vội vàng tè ra quần mà chạy trốn tới ven đường, nhường đường cho nhóm người này.
Trước màn ảnh, Chu Nhiên theo bản năng mà nhướng mày.
Y sớm biết rằng "Tú Xuân đao" là một bộ phim hành động, nhưng không ngờ rằng nhanh như vậy đã bắt đầu đấu võ.
Mở màn không có bất kỳ một câu thừa thãi nào, mở màn chính là Cẩm Y Vệ ra quân truy nã thiến đảng.
Phim bắt đầu không đến 1 phút, Ngô Chấn đóng vai Thẩm Luyện liền trực tiếp ra quân vọt vào nhà chính, dứt khoát lưu loát mà giải quyết hộ vệ liên quan, ép hỏi ra chỗ ẩn thân của thiến đảng.
Tuy nhiên ngay tại lúc chuẩn bị đạt được mục đích thì thiến đảng này lại được một đám hộ vệ bảo vệ cho để bỏ chạy từ cửa sau.
Thẩm Luyện lập tức dùng tay nỏ bắn ra một luồng tín hiệu về hướng chúng bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận