Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 907: Trộm Khoai! ! Thổ Phỉ! ! Cường Đạo! !

Sau nhiều lần thay đổi, bản quyền làm lại của bộ phim này đã được một công ty điện ảnh và truyền hình khác mua lại, Hứa Trăn lại lần thứ hai nhận được một lời mời khác.
Có điều đáng tiếc, hai lần mời diễn trước, hắn đều không nhận lời.
Ngược lại cơ duyên xảo hợp, lại thành công lấy được vai diễn Dương Tử Dung trong bản điện ảnh “Tác chiến núi Uy Hổ”.
Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận.
Vào ngày 10 tháng 1, Hạ Tiểu Quân sau khi tới đoàn tròn một tháng cuối cùng cũng hoàn thành hết toàn bộ cảnh quay của 'Lưu Đại Ma Tử', rời đoàn phim, tiếp tục bận rộn với công việc bình luận của mình.
Mà Hứa Trăn, người vẫn luôn hợp tác diễn cùng với anh ta, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, giảm nhẹ cường độ làm việc của mình lại.
Diễn cùng ảnh đế quả thực rất thích, cũng rất dễ nhập tâm.
Sau vài ngày, Hứa Trăn cảm nhận rõ ràng được rằng mình đã nắm thuần thục vai Dương Tử Dung hơn một chút.
Có điều, nếu ngày nào cũng duy trì cảm xúc bùng nổ như vậy, thì thật sự khiến cho người ta có chút không chịu nổi.
Chiều hôm đó, Từ Văn Quang đạo diễn đặc biệt cho Hứa Trăn nghỉ nửa ngày để hắn tự mình thả lỏng thoải mái một chút.
Hứa Trăn không có việc gì làm, vẫn đơn giản là đến phim trường, chặn nước mũi nép mình trong phòng khách bên cạnh phim trường, vừa nướng khoai lang, vừa xem "Lâm Hải Tuyết Nguyên" trên TV.
Nhắc đến khoai lang nướng…
Có một câu chuyện khá buồn cười.
Địa điểm quay "Tác chiến núi Uy Hổ" tương đối hẻo lánh, mua đồ không thuận tiện, cơm hộp của đoàn phim tương đối khan hiếm nên thú vui hàng ngày của mọi người là đến nhóm đạo cụ cướp đạo cụ để ăn, có khi ăn trộm gà luộc của "Tiệc gà trăm con", có khi ăn trộm ngô ở kênh Giáp Bì.
Nếu tham lam, ngay cả mấy củ tỏi trên chùm trên xà nhà của người bản địa cũng trộm được, xiên thành xâu, nướng lên ăn, vô cùng thơm.
Mỗi ngày đội đạo cụ thu dọn đồ đạc đều không giống sổ sách, bị mấy tên này chọc tức đến nỗi mê mang, ngày nào cũng cầm giày đánh người, gào khóc đuổi người đi.
Kết quả là, những diễn viên thường trộm đồ đó nhìn thấy người trong đội đạo cụ, cứ như chuột nhìn thấy mèo, đều sẽ trốn thật xa không thấy bóng dáng đâu.
Sau vài ngày, đội đạo cụ bị khóa, không cướp được gì nữa, băng nhóm “cẩu tặc” đói này chạy lòng vòng xung quang, vậy mà lại phát hiện ra trên xe tổ quay phim có một cái bao tải, mở ra thì thấy toàn là khoai lang.
Nhóm người này chỉ cảm thấy mở cờ trong bụng, cũng không thèm để ý khoai lang dùng để làm gì, lập tức mang ra, coi như đồ ăn của mọi người.
Hứa Trăn, người không có gì để làm, nghiễm nhiên trở thành "người giám sát".
Hứa Trăn mặc dù có chút khó hiểu, trước đó Lâm Tiểu Ba cũng đã nướng mấy lần, nhưng hắn cũng không nói gì.
Có lẽ Lâm Hiểu Ba cũng trộm từ cùng một chỗ.
Bản thân cũng đã ăn khoai lang nướng của hắn ta, là một trong những người được hưởng lợi, không thể bán người ta đi được.
"Két két—"
Một lúc sau, cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, một luồng gió lạnh cuốn theo hạt tuyết, lập tức ùa vào giữa dòng nước ấm áp trong phòng.
Lâm Tiểu Ba vừa vào còn mang theo lạnh, cởi áo khoác bông và mũ bông ra, để lộ kiểu tóc búi lệch kỳ quái, xoa xoa tay nói: “Ôi dô tôi ơi, tuyết hôm nay cũng rơi dày quá đi!"
Hắn ta nhìn Hứa Trăn một cách ghen tị, nói: "Cậu thật là tốt, làm con mèo ở đây, ấm áp biết bao nhiêu."
"Anh em chúng ta trượt tuyết trên núi, bị ngã rất nặng!"
Đang nói chuyện, lại có thêm mấy người xông vào phòng nghỉ, cởi áo ngoài, tìm chỗ ngồi quanh bếp lửa.
Tiểu Xuyên Tử ngồi xuống cạnh Hứa Trăn,
Vị trí gần bếp lửa nhất, vẻ mặt kiêu ngạo mà lầm bầm: "Anh đang nói anh à, em cũng có ngã đâu."
"Vừa rồi trượt hai tiếng đồng hồ, anh ấy là người ngã nhiều nhất, mấy người chúng em cũng không bằng một mình anh ấy."
"Mấy cô gái còn có thể trượt giỏi hơn anh ấy!"
Lâm Tiểu Ba đỏ mặt, tức giận cãi lại: "Vóc dáng càng cao, trọng tâm càng cao, càng khó hơn, hiểu không?"
"Trượt tuyết không dễ dàng cho người cao!"
"Thì ra cậu không ngã, vì là thấp như vậy!"
Tiểu Xuyên Tử trợn tròn mắt xem thường nói: "Vậy anh cưỡi xe trượt đi, em cho anh hai con husky."
"Ha ha ha ha ha..." Nghe được đoạn đối thoại này, mấy người trong phòng đồng loạt nhất thời cười ngã lên ngã xuống.
Mỗi ngày xem Lâm Hiểu Ba cãi nhau với trẻ con là một tiết mục của đoàn làm phim, một ngày mà không xem được là cả ngày khó chịu.
Vậy mà Lầm Hiểu Ba còn làm mãi không biết mệt, không biết liệu hắn ta có thực sự bị Tiểu Xuyên Tử làm tổn thương hay không, hay là đang cố tình tạo thêm niềm vui cho mọi người sau giờ làm việc.
Một lúc sau, một trong số họ khịt mũi nghi ngờ hỏi: “Mùi gì mà thơm thế?”
Vừa nói, hai mắt anh ta không khỏi phát sáng, kêu lên: "Sao tôi ngửi thấy mùi khoai lang nướng!"
Lời này vừa nói ra, những người còn lại không khỏi sụt sịt, quay đầu nhìn bốn phía, nói: "Ồ, là thật này."
"Ai ăn khoai lang nướng vậy?"
Hứa Trăn vui vẻ chỉ vào bếp và nói: "Đang nướng đấy."
"Một lò không nướng được nhiều lắm, nên chỉ nướng bốn củ, lát nữa mọi người cùng nhau chia."
Nghe vậy, ánh mắt mấy người trong phòng lập tức sáng lên, tất cả đều nóng lòng chờ ăn khoai lang nướng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tiểu Ba đang ngồi ở trong góc đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn sửng sốt một hồi, không khỏi hỏi: "Khoai lang ở đâu ra vậy?"
Hứa Trăn xấu hổ cười nói: "Cài này, không cần tôi nói nhỉ, haha."
Trên mặt mấy người còn lại trong phòng nghỉ lập tức lộ ra nụ cười xấu xa 'Tôi hiểu'.
Chỉ có Lâm Tiểu Ba là "không hiểu".
Hắn ta thẫn thờ nhìn bếp lò trước mặt, hốc mắt gần như đỏ bừng.
Ah... khoai lang tôi bí mật giấu trong xe đẩy máy ảnh...
Mấy tên trộm này! Thổ phỉ! Cường đạo! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận