Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 815: Khó Tìm Được Cơ Hội

Hứa Trăn cùng Quách Uy ôm súng bắn nước đi bộ vài vòng trong công viên giải trí, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Mãi hơn nửa tiếng sau, bọn hắn mới thấy một trong những vị khách mời đã chơi mệt mỏi và đang ngồi trên băng ghế đá ven đường ăn kem cùng lũ trẻ.
Theo nguyên tắc nhường màn ảnh cho Quách Uy, Hứa Trăn liền kêu gã đi qua đó.
Quách Uy ôm súng bắn nước, cẩn thận hướng dẫn người quay phim đi tới phía sau băng ghế, sau đó nâng họng súng bắn nước về phía bóng lưng của khách mời.
Nhưng mà, ngay lúc gã muốn phun nước thì lại phát hiện cho dù mình có bóp cò súng bao nhiêu lần thì họng súng cũng không bắn ra nước.
Hứa Trăn phụ trách thông khí, nhịn không được mà ngửa mặt lên nhìn trời.
Hắn vốn là muốn lén lút đi tới nhắc nhở Quách Uy, họng súng nước thường mặc định khóa, cần phải vặn mới có thể phun ra nước, nhưng một giây sau, ại thấy Quách Uy đem hai tay ngón trỏ cùng ngón giữa chụm lại, nghiến răng nghiến lợi mà bóp cò sùng bằng cả hai tay.
“Phanh!”
Một tiếng trầm vang, bình chứa nước của khẩu súng nước nổ tung từ phía sau.
Thuốc nhuộm đặc sệt màu xanh lục phun đầy mặt Quách Uy.
Hứa Trăn tận mắt chứng kiến được một màn này, lập tức sững người trên bãi cỏ cách đó không xa.
Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ kinh động đến vị khách mời gần trong gang tấc.
Người nọ quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Uy một mặt xanh lè, đang quỳ gối ở sau lưng mình, nhìn thấy một màn như vậy, đối phương lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Ha ha ha ha ha ai u mẹ ơi, đây không phải Uy thần sao!”
Khách quý mừng rỡ vỗ vỗ đùi, duỗi tay đi đỡ Quách Uy, kêu lên: “Uy thần khách khí!”
“Mau bình thân, mau bình thân!”
“Không cần hành đại lễ! !”
Cách đó không xa, Hứa Trăn núp trong bụi cỏ nhìn thấy một màn này thì nhịn không được cúi thấp đầu xuống.
Đôi khi, bất hạnh của con người không hẳn là do thiên tai, mà còn có thể do nhân tố con người...
……
Sự tồn tại của Quách Uy đã bị phát hiện bởi một trong những vị khách mời, điều này chắc chắn đã tăng thêm ba phần độ khó của nhiệm vụ tiếp theo của bọn hắn.
Bất quá cũng may, Hứa Trăn không có bại lộ, mà nhiệm vụ cuối cùng là bắt cóc cũng chưa bị phát hiện, cho nên tạm thời còn có thể chơi tiếp.
Lúc đầu, Hứa Trăn nghĩ rằng Quách Ulà một "ngôi sao tạp kỹ", cho nên thường hay thảo luận mọi thứ với gã, nhưng sau trận chiến này, cuối cùng hắn đã hiểu: Thảo luận với Quách Uy có thể trợ giúp tăng điểm nổi bật của chương trình, nhưng nó không có tác dụng tích cực đối với việc hoàn thành nhiệm vụ.
Thằng nhãi này căn bản không phải là người làm nên chuyện.
Hắn thừa dịp Quách Uy đi rửa mặt, thay quần áo, liền thu dọn súng bắn nước hỏng, bên trong vẫn còn một ít canh cặn, nhưng có thể dùng lại được.
Hai người chán nản đi dạo quanh sân công viên giải trí vài lần, cuối cùng cũng tìm được hai nhóm khách còn lại trước khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trong đó có một nhóm, Hứa Trăn đã tận dụng thời gian bọn họ đang xem các màn biểu diễn nhào lộn và dễ dàng vẽ dấu x sau lưng người cha, loại bỏ đối phương.
Mà nhóm còn lại chính là Trần Chính Hào cùng Liễu Mộng Dao.
Bởi vì sáng nay Hào ca đã gặp được Hứa Trăn, hơn nữa, y biết hai người tới đây để tuyên truyền “Thất Cô” cho nên vô cũng chú ý.
Hứa Trăn cùng Quách Uy theo đuôi bọn họ ước chừng hơn nửa giờ, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Thẳng đến giữa trưa, một nhà ba người bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, mới rốt cuộc ngồi xuống.
Đám người Trần Chính Hào ngồi ăn trên ban công lộ thiên ở tầng 3. Hứa Trăn đứng trên mái nhà, dựa vào lan can nhìn xuống, trầm giọng nói: “Nếu đi từ cửa ban công nhất định sẽ bị nhìn thấy, cho nên tôi từ nơi này nhảy xuống, người quay phim có thể quay lại một màn này không?”
Hắn vừa nói xong, đạo diễn lập tức nói với hắn thông qua tai nghe: "Quay phim thì được, nhưng không được phép nhảy, quá nguy hiểm."
Hứa Trăn nói: “Không nguy hiểm, tầng này cao nhất cũng chỉ 3 mét nhiều, không có việc gì.”
“Ba mét còn không có việc gì?” Đạo diễn không tỏ ý kiến, nói: “Cậu khả năng không có việc gì, nhưng chương trình chúng ta lại có rất nhiều bạn nhỏ theo dỏi, cậu biết không? Bọn trẻ sẽ cảm thấy cậu nhảy từ trên nóc nhà xuống là một hành động rất ngầu!”
Hứa Trăn vừa nghe lời này, cũng cảm thấy có đạo lý.
Các chương trình thực tế không khác gì phim truyền hình, khán giả cho rằng những điều này xảy ra trong cuộc sống thực và hành vi của các nghệ sĩ có thể sẽ được bắt chước.
Sau một hồi thương lượng giữa hai bên, tổ đạo diễn khẩn cấp mượn một sợi dây an toàn từ cửa hàng, loại dùng để lau kính, và yêu cầu Quách Uy để Hứa Trăn xuống.
Mắt thấy Trần Chính Hào đi tính tiền, trên ban công cũng chỉ dư lại Liễu Mộng Dao cùng tiểu cô nương của hai người, Hứa Trăn nắm lấy cơ hội, thắt dây an toàn quanh eo, tìm một góc quay lưng về phía hai người rồi nhẹ nhàng đi xuống theo sợi dây.
Nhưng mà vạn không nghĩ tới, Hứa Trăn vừa mới từ mái nhà trèo xuống, chân còn chưa chạm đất, thì Trần Chính Hào đột nhiên quay lại và nói: "Tôi quên lấy hóa đơn..."
Lời mời nói một nữa, y liền nhìn Hứa Trăn ở cách đó không xa, bước chân cũng thoáng dừng lại.
Hai người, một người thì đang treo lơ lửng trên không trung, còn người kia vừa mở cửa ban công, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nhau.
Khung cảnh xấu hổ đến mức làm người ta hít thở không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận