Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 372: Chiếu Cố Đặc Biệt

Lúc này, Mạnh Tiêu Thanh hơi mỉm cười, sắc mặt hòa ái mà nhìn về phía Hứa Trăn, nói: “Tiểu Hứa không cần quá áp lực, tôi chủ yêu là thông báo với cậu một chút, hiện tại đoàn phim rất xem trọng cậu.”
“Thời gian kế tiếp, đoàn phim sẽ tập trung “chiếu cố” cậu, hy vọng cậu không ngừng cố gắng, để có thể đại diện cho chúng ta, bắt được giải Nam Diễn Viên Phụ Xuất Sắc Nhất của giải Phi Ưng vào trong tay mình!”
Nghe được lời này, Hứa Trăn dừng đũa, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Tiêu Thanh.
“Tôi…… Có thể được sao?” Hắn vừa hưng phấn lại có chút khó hiểu, hỏi, “Đối với kiểu giải thưởng này, thì đa phần đối thủ cạnh tranh của tôi đều là các lão tiền bối?”
Tháng trước, hắn cũng vừa được đề cử cho Nam Diễn Viên Phụ Xuất Sắc Nhất của giải Ngọc Lan, thông qua vai Kim Xà Lang Quân “Hạ Tuyết Nghi” trong bộ phim “Máu Đào Kiếm”. Tuy nhiên cái trải nghiệm “Thê thảm” kia vẫn còn nguyên vẹn như mới trong ký của hắn!
Mạnh Tiêu Thanh cười cười rồi lắc đầu, nói: “Nhưng cậu chưa giành được giải thưởng!”
“Tiêu chuẩn đánh giá cho giải thưởng đầu tiên và đề cử đầu tiên khác với những người đã giành được nhiều giải thưởng.”
“Yêu cầu của bọn họ là phải đột phá chính mình, mà yêu cầu của cậu chính là vượt lên thế hệ của mình…có hiểu không?”
Mạnh Tiêu Thanh nói tiếp: “Chỉ cậu có đủ tư cách loạt vào vòng loại, đồng thời không có đối thủ cạnh tranh nào đặc biệt xuất sắc cùng giới, như vậy cậu chính là người thắng!”
Ông ta tự tin nói: “Phải tin tưởng vào bản thân, tiểu Hứa, cậu chính là người chỉ kém một bước chân vào cửa trong đoàn phim của chúng ta!”
Ngay từ đầu, Hứa Trăn không hiểu tại sao Mạnh Tiêu Thanh phải tiết lộ với mình về kỳ vọng của đoàn đối với "Giải thưởng Phi Ưng".
Kết quả là sau vài ngày quay phim, hắn nhanh chóng hiểu ra:
Hóa ra, Mạnh đạo đang cấp một mũi tiêm dự phòng cho mình.
Từ tuần thứ hai sau khi bắt đầu khởi động máy, Hứa Trăn rõ ràng nhận thấy thái độ của đoàn làm phim đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Ban đầu, để theo đuổi hiệu suất, hắn hiếm khi diễn lại các cảnh quay của mình, mà đa phần tất cả đều một lần thông qua.
Tuy nhiên, trong thời gian này, chỉ cần đây là một tình tiết quan trọng liên quan đến cảm xúc bộc phát, thì Mạnh đạo sẽ luôn NG liên tục và cố gắng tiếp tục cải thiện hơn nữa.
Đoàn phim thậm chí còn tìm cho hắn một chỉ đạo diễn xuất độc quyền, bất cứ khi nào Hứa Trăn không đứng trước ống kính, thì chính là luyện tập các cảnh quay tiếp theo ở khu vực gần phim trường.
Nếu không có sự dặn dò trước của Mạnh đạo, Hứa Trăn có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn đã thể hiện không tốt trong thời gian gần đây và không thể đáp ứng được yêu cầu của đoàn làm phim.
Nhưng trên thực tế, đây là sự chiếu cố thêm của tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt đối với bản thân Hứa Trăn.
Hứa Trăn thực cảm kích đạo diễn đã đánh giá cao.
Quay phim ở tiêu chuẩn cao chắc chắn rất căng thẳng, nhưng đó cũng là cơ hội để hoàn thiện bản thân.
Nếu có thể xử lý nó, thì mức độ hiệu suất của Hứa Trăn có thể lên một mức cao hơn, còn nếu không thể xử lý được... Vậy thì phải cắn răng mà làm!
“Cắt!”
Buổi sáng hôm nay, đoàn phim đã quay cảnh Truyền Võ bị Hạ chưởng quầy sa thải vì vô tình ăn phải nhân sâm của tiệm. Cũng trong cảnh này, Hứa Trăn đã đã bị Mạnh đạo kêu đình năm lần liền.
“Tiểu Hứa, cậu vẫn chưa đi đúng trọng điểm.”
Mạnh Tiêu Thanh thò đầu ra sau màn hình và kiên nhẫn giải thích với Hứa Trăn, “Hãy nghe kỹ lời thoại của Hạ chưởng quầy, ông ta vừa nói xong câu “Nếu muốn đền, thì sợ với gia sản này của Chu gia cũng đến không đủ.”, ngay lúc đó cậu định phản bác, nhưng lại phải cố nhịn không nói.”
“Sau khi hoàn thành xong chuỗi phản ứng này thì ông ta mới có thể nói câu tiếp theo.”
“Hai người đều ở cùng một khung hình, ngay vị trí camera số 2, về sau không thể cắt nối biên tập được, cho nên phải nắm chắc được tiết tấu.”
“Chúng ta làm lại một lần nữa!”
Hứa Trăn hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình và ngay lập tức quay trở lại quay phim.
Lúc này, Lương Mẫn Anh đứng bên cạnh phim trường, ánh mắt nhìn về phía nhi tử ngốc nhà mình, lắc đầu cười nhẹ.
……
Một buổi sáng trôi qua, Hứa Trăn cuối cùng cũng loạng choạng hoàn thành xong nhiệm vụ quay phim theo đúng quy định.
Mặc dù hiểu rõ đây là do đoàn phim đang mài giũa bản thân, nhưng chứng kiến các vấn đề khác nhau của mình lần lượt bị phát hiện, Hứa Trăn vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng.
Trong giờ nghỉ trưa, Lương Mẫn Anh nắm bắt cơ hội ngồi bên cạnh Hứa Trăn, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Thế nào rồi, Truyền Võ, gần đây cảm thấy hơi căng thẳng đúng không?”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Vẫn được, có áp lực mới có động lực.”
“Trước đây tôi không nhận ra rằng mình lại gặp quá nhiều vấn đề nhỏ như vậy. Trong hai ngày qua, Mạnh đạo đã giúp tôi tìm ra rất nhiều vấn đề mà trước đó bản thân không để ý, cho nên tôi cảm thấy thu hoạch rất lớn.”
Lương Mẫn Anh gật gật đầu, nói: “Cậu nghĩ như vậy là được rồi.”
“Mạnh đạo đang muốn cậu dựa theo tiêu chuẩn “Diễn cốt” (Diễn viên kỳ cựu, nhập vai tốt), đây cũng không phải là nói cậu diễn không tốt.”
“Hoàn mỹ là không tồn tại, mà kỹ thuật diễn xuất là thứ không chuẩn mực.”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Trăn hơi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Mẹ, ngài nói xem, bản chất của diễn viên bình thường và “Diễn cốt” khác nhau ở chỗ nào? Có phải là từ lượng biến thành chất hay không?”
Lương Mẫn Anh nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Kỹ thuật quả thực là vấn đề tích lũy, nhưng cốt lõi thì không phải.”
Hứa Trăn nói: “Vậy cốt lõi là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận