Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 791: Hiệu Quả Hoàn Toàn Khác Biệt

Cao Chẩn lập tức mở miệng tán đồng: “Tôi cảm thấy lời tiểu Hứa rất rốt.”
“Thật ra đoạn cốt truyện này có điểm gây khóc, nhưng diễn viên không được cho nên mới dẫn tới việc người xem không thể đồng cảm.”
Lúc này, một nữ diễn viên chưa nói mấy câu cũng mở miệng nói: "Tôi cũng cảm giác lời của Hứa Trăn tốt hơn bản gốc.”
“Bản gốc chỉ có khóc, không có một chút cảm xúc nào bên trong, cho nên mới không thể đả động lòng người.”
Nói đến đây, vị nữ diễn viên này quay lại nhìn Hứa Trăn: “Không bằng hai ta diễn một đoạn? Hai câu vừa rồi, chúng ta thử xem có hiệu quả hay không.”
Nghe xong kiến nghị này, Hứa Trăn lập tức sáng ngời hai mặt, cười nói: “Được, Trình lão sư, tôi cũng đang muốn thử xem cảm giác đúng hay không.”
Nữ diễn viên vừa mới đưa ra yêu cầu chính là thị hậu Trình Lập Tuyết.
Vị tỷ tỷ này chính là nữ thần nổi danh trong giới kịch nói, cô thỉnh thoảng có đóng vài bộ phim truyền hình, nhưng đều có thể thu hoạch được thành tích vô cùng tốt.
Dù chỉ là một phân đoạn nhỏ nhưng cũng là cơ hội hiếm có để đối diện cùng cô.
Trình Lập Tuyết hỏi: “Di vật của con gái mà cậu nói là vật gì?”
Hứa Trăn sờ sờ ở trong túi, lấy ra một khối chocolate.
Hắn do dự một hồi, lại cầm lên cắn một ngụm, sau đó nói: “Cái này đi, chocolate mà con gái đang ăn dở.”
Nghe được lời này, trong mắt Trình Lập Tuyết tức khắc lộ ra biểu tình tán dương, gật đầu nói: “Không tồi, cái này tốt, vô cùng tốt.”
“Không cố tình, hơn nữa lại dễ khiến người xem liên tưởng đến đứa trẻ.”
Hứa Trăn nhếch miệng cười, đặt miếng chocolate đã cắn sang một bên, lưu trữ trong chốc lát dự phòng.
……
Trình Lập Tuyết nói cũng không làm ra vẻ, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, dịch vài bước, ngồi xuống vị trí bên cạnh Hứa Trăn.
Hai người chỉ là đối lời kịch, cho nên không có đứng dậy, cứ như vậy từng người ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, trước mặt là hình ảnh của bộ phim truyền hình gốc.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị diễn lại đoạn cốt truyện mới thảo luận, thì trong mắt Thẩm Hồng Mai tức khắc lộ ra biểu tình cực kỳ phức tạp.
Tùy tay liền diễn? ?
Thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn……
Liệu có tốt hơn bản gốc?
Phải biết rằng, Hứa Trăn đã đạt giải thị đế một lần.
Hơn nữa, vừa rồi còn bị bà nói là thực lực không đủ, giám khảo vì muốn cổ vũ hắn cho nên mới trao giải “Thị đế” …
Nếu bộ phim đã được hoàn thành tốt của Trần Ngang lại không thể so với một đoạn nhỏ mà người ta tùy tiện diễn thì làm sao có thể trao giải cho hắn đây?
Ngay khi bà đang nghĩ như vậy, thì Trình Lập Tuyết đã vỗ vỗ tay, ý bảo đoạn diễn này chính thức bắt đầu.
Mà nương theo âm thanh nhỏ này, trạng thái thập phần buông thả của hai người đã lập tức thay đổi.
Sắc mặt của Hứa Trăn trầm xuống, biểu tình nhìn qua có chút hoảng hốt.
Mà Trình Lập Tuyết thì trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt, vẻ áy náy bộc lộ ra ngoài.
“Em.. em tới lấy đồ…”
Nói xong, cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hứa Trăn, chân tay luống cuống mà tùy tiện nắm lấy chiếc ba lô trên chỗ ngồi, bắt đầu đóng gói đồ vật.
Mặc dù về cơ bản đây là một màn trình diễn không có vật thể, nhưng qua động tác lộn xộn của cô ấy, nhiều người có thể thấy rõ cô đang gấp quần áo, đóng gói giày dép và thu dọn mỹ phẩm trên bàn...
Thu dọn xong, Trình Lập Tuyết lại bắt đầu tìm kiếm không mục đích, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hứa Trăn ngay từ đầu chỉ là an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên chỗ ngồi, xem nàng như không khí.
Thẳng đến lúc này, trong mắt hắn mới lộ ra một chút cáu kỉnh, hắn đứng lên, bắt đầu nhét đồ đạc vào trong ba lô của cô một cách lung tung, hoàn toàn chẳng phân biệt chủng loại.
Trên khuôn mặt Hứa Trăn không có biểu hiện gì tức giận, nhưng mọi người có thể cảm nhận rõ ràng từ những cử chỉ thô lỗ và cánh tay nổi gân xanh do gắng sức quá mức của hắn: hắn rất tức giận và cảm xúc của hắn đang trên bờ vực mất kiểm soát, hắn chỉ ước gì nữ nhân này mau mau biến mất khỏi mắt hắn.
Chỉ nhìn thấy điều này, các giám khảo xung quanh không thể không âm thầm tán thưởng.
Diễn xuất tốt, nhất cử nhất động đều là diễn, thậm chí không cần dựa vào nét mặt.
Mà một bên Trình Lập Tuyết nhìn thấy trạng thái lúc này của hắn thì kinh ngạc mà ngừn tay, vẻ áy náy trên mặt tức khắc trở nên càng đậm.
“Thực xin lỗi……”
Cô mở miệng, hốc mắt tức khắc phiếm hồng, nức nở nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
“Đừng nói nữa, đừng xin lỗi!”
Hứa Trăn lần đầu tiên mở miệng, bỗng nhiên thanh âm khàn khàn mà kêu lên: “Muốn nói, thì cô hay nói với Mạt Mạt!”
“Chứ đừng có nói với tôi!”
Trình Lập Tuyết bị hắn quát lớn đến mức im miệng.
Cô nhấp nhấp miệng, cúi thấp đầu xuống, nước mắt trong nháy mắt tràn ra ngoài.
Lúc này, các giám khảo xung quang đều cảm thấy trái tim mình thoáng run rẩy.
Cùng một kịch bản, nhưng diễn xuất tốt và diễn xuất vụng về lại tạo ta hai hiểu quả hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn phiên bản diễn xuất của Hứa Trăn cùng Trình Lập Tuyết, không chỉ cảm xúc phẫn nộ được phóng thích, mà thậm chí vợ của hắn cũng không khiến cho người ta chán ghét nữa.
Hơn nữa theo lời của Hứa Trăn nói, diễn xuất như vậy sẽ giúp người xem có thể nắm bắt rõ ràng cảm xúc của thời điểm này, để họ không bị rối loạn, dẫn đến việc không thể đả động nhân tâm.
Chỉ với một chút cải biến nhưng cấp độ của toàn bộ màn trình diễn đột nhiên trở nên khác hẳn so với lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận