Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 858: Điện Ảnh Hoa Hạ, Vạn Tuế! !

Lúc này, hai vị “Nam chính xuất sắc nhất” đã nắm tay bước lên sân khấu,
Lúc này, hai vị “Tốt nhất nam chính” đoạt huy chương đã nắm tay bước lên sân khấu, từ trao giải khách quý trong tay tiếp nhận từng người cúp cùng giấy chứng nhận.
Bên trong loa phát thanh cũng bắt đầu phát ra lời bình của ban giám khảo dành cho hai người:
“Diễn xuất khắc cốt ghi tâm của Vương Cảnh Phúc trong "Đoàn Viên" đã cho thấy sự bao dung và ấm áp của nhân vật chính đằng sau nỗi đau..."
"Trần Chính Hào đóng vai người nông dân mất con trong “Thất Cô”, hắn đã nắm chắc tính cách của nhân vật, tạo nên sự đột phá lớn trong kỹ thuật diễn xuất. Hắn thể hiện rất chân thật hình ảnh người cha đi tìm con suốt 15 năm, trước sau không chịu từ. Cảm tình tinh tế mà đầy đủ, gây xúc động rất lớn, mang đến cho mọi người niềm tin và sức mạnh để làm điều tốt. Do đó chúng ta đặc biệt trao tặng giải “Nam chính xuất sắc nhất”.”
Sau khi khi lãnh thưởng, dựa theo quy trình thông thường, người đoạt giải sẽ phát biểu cảm nghĩ.
Lúc này Vương Cảnh Phúc cùng Trần Chính Hào đều đang đứng trên sân khấu, hai người khiêm nhượng một phen, cuối cùng, người nhỏ tuổi hơn là Trần Chính Hào đã lên tiếng trước.
“Không ngờ tôi có thể nhận được giải thưởng này, bởi vì những người được đề cử cùng với tôi đều là những vị tiền bối mà tôi vô cùng cung kính…”
Trần Chính Hào hơi hơi rũ đầu, thái độ khiêm tốn có lễ mà theo thứ tự cảm tạ các vị giám khảo của giải Kim Kê, đoàn phim “Thất cô”, cùng với đoàn đội của chính mình.
Sau đó, y theo bản năng mà nhìn về phía Hứa Trăn đang ngồi dưới khán đài, mỉm cười nói: “Mặt khác, tôi còn phải cảm ơn một cộng sự khác trong bộ phim, Hứa Trăn.”
“Các vị có mặt ở đây có lẽ không biết, lần đầu tiên tôi đoạt được giải phim truyền hình đầu tiên cũng là cùng hợp tác với Hứa Trăn trong “Tam Quốc”.”
“Mới nãy, khi nhìn hắn nhận giải “Nam Phụ xuất sắc nhất”, tôi liền suy nghĩ, liệu hôm nay có thể dính chút phúc khí của hắn hay không.”
Nghe được lời này, dưới khán đài lập tức vang lên trận cười vui vẻ.
Mà Vương Cảnh Phúc đứng bên cạnh cũng nói thêm: “Trước đây tôi thật sự không biết Hứa Trăn, cho nên trong ấn tượng chỉ nghĩ hắn là một diễn viên võ thuật, nhưng hôm nay mới biết được…”
Nói đến nơi này, ông hơi hơi một đốn, nói: “Hóa ra hắn còn biết xướng kinh kịch.”
“Ha ha ha ha ha……”
Trần Chính Hào nghe được lời trêu chọc của Vương Cảnh Phúc thì cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn đúng là biết xướng kinh kịch, ngày thường thường xuyên có thể nghe hắn ngâm nga vài câu.”
Trần Chính Hào nghiêm túc nói: “Hắn thích hát “Dốc Trường Bản” nhất, tiếp theo là “Mượn Triệu Vân”, đôi khi còn nghe hắn hát “Sài Tang quan”.”
Khi nói chuyện, Trần Chính Hào ý vị thâm trường mà nhìn Hứa Trăn: “Ai thích kinh kịch thì có lẽ biết, “Sài Tang Quan” còn có tên khác là “Đưa Chu Du về trời”.”
“Nhưng hắn chỉ thích xướng đoạn của Triệu Vân trong “Đưa Chu Du về trời”.”
“Ha ha ha ha……” Giữa sân mọi người nghe vậy, nháy mắt liền cười lên tiếng.
Dưới khán đài, Hứa Trăn nghe hai vị ảnh đế đang trêu chọc mình thì nhịn không được mà duỗi tay bụm mặt.
Được rồi, Hào ca….
Cảm ơn Hào ca đã cho em thêm đất diễn, nhưng, quá nhiều rồi!
Sau đêm nay, tôi nhất định sẽ rất nổi tiếng! !
Nhưng mà trên sân khấu, Trần Chính Hào hiển nhiên không có ý tứ muốn buông tha hắn.
“Ngượng ngùng, nhân cơ hội hôm nay, tôi còn muốn nói thêm mấy câu.”
Y gắt gao nắm cúp trong tay, trên mặt nở một nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Thật ra cách đây mấy năm, có một đoạn thời gian tôi cảm thấy rất mê mang.”
“Sự nghiệp tiến vào bình cảnh kỳ, năm này sang năm nọ, lần lượt thất bại, không ngừng đi xuống sườn núi, biểu diễn biến thành một loại thủ đoạn mưu sinh, nhiệt tình từng chút biến mất, người cũng trở nên càng ngày càng chết lặng.”
“Lúc ấy đã xảy ra một chuyện rất nhỏ, nhưng lại tác động lớn đến tôi.”
Trần Chính Hào nhấp nhấp miệng, hơi hơi rũ mi mắt xuống: “Đại khái là ở 4-5 năm trước, khi tôi đang quay một bộ võ hiệp, có một lần thức trắng đêm."
“Ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thanh niên trong khu vườn của khách sạn đang tập thể dục buổi sáng, tập đi tập lại các động tác sẽ được quay vào ngày hôm đó.”
“Người này, chính là Hứa Trăn.”
Vừa nói, trong mắt Trần Chính Hào hiện lên một tia hoài niệm, nói: "Khi đó tôi cùng hắn ở phim trường hơn một tháng, mỗi sáng thức dậy đều vén rèm nhìn xuống lầu, và tôi đều có thể nhìn thấy hắn trong vườn tập thể dục buổi sáng.”
“Mỗi ngày như thế, một ngày xuống dốc.”
“Nói thật, tôi vô cùng chấn động và hổ thẹn.”
“Lúc đó, tôi tự nhủ: Dù có lớn tuổi đến đâu cũng phải sống như một thiếu niên”.
Nói đến đây, Trần Chính Hào ngẩng đầu lên, nhìn đám đông khán giả bao la và cười nói: “Tôi muốn nói với mỗi một vị ở đây rằng: Con người không thể lựa chọn những thứ mình có khi vừa sinh ra, nhưng lại có thể lựa chọn cách sống cho riêng mình.”
“Có thể tôi không có thiên phú biểu diễn, nhưng tôi lại có một tài năng khác đáng trân trọng hơn tài năng diễn xuất."
“Đó chính là……”
Trần Chính Hào thoáng ngừng lại, âm thanh có chút khàn khàn: “Tôi yêu cái nghề này.”
Y ngẩng đầu, thần sắc thản nhiên nói: “Tôi sẵn sàng làm điều này vì sân khấu này, vì màn ảnh này và vì những người bạn yêu điện ảnh khắp năm châu…”
“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Khi nói chuyện, y kiêu ngạo mà giơ chiếc cúp trong tay, cất cao giọng nói: “Điện ảnh, vạn tuế!”
“Điện ảnh Hoa Hạ, vạn tuế!”
Giờ khắc này, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận