Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 275: Cảnh Quay Đầu Tiên

Cao Bác, người đóng vai Tôn Quyền trước đây cũng có quen biết với Đường Dật, mối quan hệ của hai người cũng không tệ, cho nên liền ở chỗ này giúp y luyện lời thoại.
Đường Dật mắt thấy Cao Bác ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm túc, cùng bộ dáng cà lơ phất phơ của ngày thường hoàn toàn bất đồng, nhịn không được hỏi: “Sao hôm nay cậu tự dưng văn minh như vậy? Không giống phong cách ngày thường của cậu chút nào a!”
“Cái gì mà văn minh,” Cao Bác khinh thường mà bĩu môi, nói, “Cái này phải gọi là nho nhã!”
Vừa nói, hắn bĩu môi nhìn xung quanh, “Hôm nay có rất nhiều mỹ nữ lại đây, tốt xấu gì tôi cũng phải thu liễm một chút a.”
Nói, hắn triều bên sân bĩu môi, nói: “Hôm nay các mỹ nữ cũng lại đây, ta tốt xấu
Đường Dật nhìn về phương hướng mà đối phương chỉ, phát hiện đó là một đôi hoa tỷ muội đang đứng bên sân, một người dịu dàng lịch sự tao nhã, người kia xinh đẹp duyên dáng, cả hai đều là những mỹ nhân rất bắt mắt.
“A, Đại Kiều Tiểu Kiều……” Đường Dật kinh ngạc nói.
—— Hai người bên sân chính là Lâm Gia đóng vai Đại Kiều, cùng với Lưu Tễ Nguyệt trong vai Tiểu Kiều.
Đường Dật trộm liếc hai vị mỹ nữ, cười hắc hắc, thêm một chút chờ mong cho lần quay tiếp theo.
Y vừa định vẫy tay chào hỏi các vị mỹ nữ, thì lại thấy Hứa Trăn đã đi tới phim trường sau khi kết thúc tạo hình, lúc này Tiểu Kiều và Đại Kiều hai mắt lập tức sáng ngời, đi về phía trước.
“A, tạo hình này rất được nha!”
“Cái vấn tóc này của cậu làm bằng chất liệu gì vậy, nhìn qua thấy thật nặng!”
“Là nhựa à? Nhưng thấy thế nào cũng hơi giống sắt?”
“……”
Giữa sân, Đường Dật nhìn hai vị mỹ nữ ríu rít vây quanh Hứa Trăn nói chuyện phiếm, nhịn không được gãi gãi đầu.
Các tỷ tỷ?
Nghe nói, trong đó hình như còn có phu nhân của tôi đúng không? ?
“Còn một phút cuối, các diễn viên điều chỉnh lại cảm xúc, chúng ta đã sẵn sàng bắt đầu.”
Bên sân, phó đạo diễn Sở Kiêu Hùng của tổ Giang Đông, đứng ở phía trước máy quay và cao giọng kêu lên.
Trong phim trường, Tôn Sách do Đường Dật thủ vai và Chu Du do Hứa Trăn thủ vai ngồi đối diện nhau, trước mắt là một ít thịt rượu được đặt trên bàn gỗ.
Vừa rồi, đạo diễn đã xem qua cảnh đối lời thoại của hai người họ, và xác nhận rằng diễn xuất của hai bên không có vấn đề gì.
Trạng thái của Hứa Trăn lúc này khá thoải mái, trọng tâm cơ thể từng chút một được điều chỉnh, đang tìm tư thế ngồi thoải mái nhất.
Còn Đường Dật rõ ràng là lo lắng hơn rất nhiều, y đoan chính ngồi trên chiếu, trong miệng lẩm nhẩm lời thoại của mình, cả thân thể đều căng chặt.
Bởi vì, y không chỉ phải vượt qua áp lực từ Hứa Trăn, áp lực từ những người xung quanh, mà còn là áp lực từ chính bản thân mình.
Đường Dật từ trước đến nay vẫn coi mình là một diễn viên “Đứng đắn”.
Tuy nhiên, vì y đã đóng hai bộ phim sitcom hài kịch nổi tiếng trong hai năm qua nên người khác vẫn luôn cho rằng y là một diễn viên hài.
Cảnh quay này không phải là cảnh đầu tiên của Đường Dật trong đoàn phim "Tam quốc diễn nghĩa", khi Tôn Kiên chết, y cũng đã từng xuất hiện một lần rồi.
Lúc ấy y khóc đến tê tâm liệt phế, nghẹn ngào không thể thành ngôn, mà chung quanh những tướng sĩ của Tôn Kiên thấy y khóc thành đức hạnh này, thì một đám kìm nén không được mà đấm mặt đất cười to.
Điều động cảm xúc vốn không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì chuyện này mà kéo chân sau, ở phân đoạn đó, Đường Dật ướt chừng đã khóc đến ba lần mới có thể đạt được yêu cầu của đạo diễn.
Cuối cùng y khóc đến độ hai mắt đều sưng lên.
Đường Dật nghĩ mãi mà không ra, chuyện này thì có gì buồn cười?
Phụ thân qua đời, năm ấy Tôn Sách 17 tuổi không chịu nổi đả kích mà khóc lớn một trận, vậy là buồn cười sao? ?
Nhưng mà để cho người ta cảm thấy ủy khuất chính là, rõ ràng là do những người đó cười cho nên mới dẫn đến NG, đạo diễn không nói bọn họ, ngược lại dặn dò Đường Dật, kêu y diễn đoạn này “Nghệ thuật” một chút, đừng dùng nước mũi nước mắt rơi đầy mặt là được.
Đường Dật: ?
Tại sao những người khác khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa thì chính là cảm xúc no đủ, có gan hy sinh vì nhân vật, còn đến chỗ tôi thì liền biến thành “Không nghệ thuật” ?
Thiên lý ở đâu? ?
Mắt thấy cảnh quay sắp bắt đầu, Đường Dật nhìn Hứa Trăn đang ngồi ở đối diện, nhỏ giọng nói: “Công cẩn, cậu cười như thế nào, là giọng cao hay thấp?”
Hứa Trăn hơi giật mình.
Trong cảnh quay này có tình tiết gây cười sao?
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Khả năng nắm giữ cảm xúc của tôi cũng khá ổn.”
“Hảo, này là cậu nói đó,” Đường Dật vẻ mặt nghiêm túc nói, “Lát nữa đóng phim phải nghiêm túc một chút đó, không được cười!”
Hứa Trăn miệng khẽ nhếch.
Tại sao tôi phải cười? Phân đoạn này có chỗ nào đáng để cười sao?
Hay là Đường Dật dự định tạm thời thay đổi lối diễn, làm ra một số hành vi lừa bịp con người, cho nên tiêm phòng trước cho tôi? ?
Suy nghĩ của hai người hoàn toàn không cùng một kênh, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà hàn huyên hai câu, thì thời gian liền tới rồi.
Bản phân cảnh “Bang” một tiếng khai hỏa, cảnh quay chính thức được bắt đầu.
Trước ống kính, cả hai đã nhanh chóng chỉnh đốn trạng thái, phát huy hết kiến thức đã học trong lớp nghi thức trước đó và thể hiện phong thái "cổ nhân" trong từng cử chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận