Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 699: Hứa Tổng Đã Về Tới

Lần cuối cùng Hứa Trăn đến tổng bộ của Đông Nhạc là vào mùa đông năm ngoái, lúc đó bên ngoài cổng lớn còn treo một tấm poster Chu Du trong “Tam Quốc”, chị gái lễ tân còn giúp mình chụp ảnh với poster.
“Kiều ca,” Hứa Trăn quay đầu nhìn về phía Kiều Phong đang đi bên cạnh, hỏi: “Toàn nhà văn phòng của Đông Nhạc Điện Ảnh có trị giá bao nhiêu vậy?”
Kiều Phong nói: “Cậu nói thuê hay mua?”
Hứa Trăn đáp: “Mua.”
Kiều Phong nghĩ nghĩ, nói: “Cái này a…… tòa nhà đó được xây cách đây khoảng mười năm. Lúc đó khu vực này khá hoang vắng, không có tàu điện ngầm nên chỉ có giá hai ba trăm triệu tệ; bây giờ thì không còn như vậy, có lẽ giá cả đã tăng lên mười mấy hai mươi lần rồi cũng nên?
Hứa Trăn: “……”
Hai ba trăm triệu, mười mấy hai mươi lần……
Đây là ngôn từ gì vậy? ?
Kiều Phong nói: “Cho nên mới nói, nếu dự định ở lâu thì năm đó đã mua, còn không mua thì đa phần đều không có dự định ở lại thủ đô.”
“Có rất nhiều công ty lựa chọn đặt tổng bộ ở các khu vực kinh tế mới và công nghệ cao, hơn nữa còn nhận được ưu đãi từ chính sách thu thuế…”
Kiều Phòng nhìn biểu tình dại ra của hắn thì bật cười, nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Muốn mua sao?”
“Ha ha ha ha, A Trăn, cậu hài hước quá rồi, đó là thứ mà cậu có thể mua nổi sao?”
Hứa Trăn: “……”
Thực xin lỗi, là ta hấp tấp……
Kiều Phong duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Ai, trước hết chúng ta nên nghĩ về chuyện thực tế đi.”
“Tình hình kinh tế hiện tại của cậu thực sự khá ổn. Nếu không tính đến chuyện đầu tư, cậu có thể mua một căn nhà cho mình khi bản quyền của “Lang Nha Bảng” được bán ra nước ngoài.”
“Không mua nổi biệt thự của Giang Trực thì chính ta mua căn bình thường trước, đời về sau có tiền thì lại đổi.”
Kiều Phong bĩu môi, nói: “Không đóng phim là liền chạy về chùa? Cậu làm như vậy thì có khác gì dã hòa thường mang theo túi đồ hay không.”
Hứa Trăn: “……”
Kiều ca khiến ta thật đau lòng!
……
Hai người đi thang máy lên lầu chín của tòa nhà, cảm xúc vừa mới thoả thuê mãn nguyện của Hứa Trăn đã tụt xuống một cách khó hiểu.
Trước khi đến, Kiều Phong cũng đã thông báo lịch trình của hai người cho công ty biết, cho nên lúc này, đám người Thái Thực Tiễn đã sớm chờ ở trong phòng hội nghị.
“Ai u, Hứa tổng tới!”
Hứa Trăn vừa vào cửa, liền nghe thấy Tống Úc dùng âm thanh độc đáo để tiếp đón hắn.
“Chào Hứa tổng, mời Hứa tổng ngồi!” Tống Úc đứng dậy, ra vẻ ân cần mà kéo chiếc ghế ở bên cạnh mình, lại làm bộ khom người thi lễ, cười nói: “Hứa tổng ở xa vất vả, mau mau mau, xin mời ngồi!”
“Ha ha ha ha……” Trong phòng hội nghị tức khắc vang lên một trận cười vang.
Hứa Trăn dở khóc dở cười mà đứng ở bên cạnh đối phương, nói: “Tống bộ trưởng đến đây lúc nào vậy?”
Tống Úc đáp: “Anh đây đã tới từ sớm, vừa rồi còn mới đi ăn cơm trưa với mọi người.”
Hứa Trăn quay đầu nhìn một vòng xung quanh, rồi mìm cười chào hỏi mọi người trong bàn.
Hắn là cổ đông thứ hai của công ty, theo lý thuyết thì phải ngồi ở bên cạnh chủ tịch Thái Thực Tiễn.
Nhưng trong cuộc hộp nhỏ như vậy, mọi người đều là người một nhà, ai cũng biết Hứa Trăn là “Phó tổng cá muối”, cho nên tùy ý để hắn ngồi với Tống Úc, Lâm Gia và bọn tiểu bối.
Thái Thực Tiễn nghe Hứa Trăn lên tiếng thì cũng hắng giọng, dùng microphone trên bàn để nói chuyện: “Người đã đầy đủ, vậy hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu họp.”
“Nội dung chính của buổi họp mặt hôm nay là tổng kết công việc và vinh danh của công ty trong nửa năm đầu..."
Nghe giọng đọc không hề có cảm xúc của lãnh đạo, Hứa Trăn lập tức kích hoạt hệ thống che chắn tự động trong đầu.
Bài đọc diễn cảm của Thái Thực Tiễn tự động bị chuyển hóa thành tạp âm “Ong ong ong”.
Bên cạnh, Tống Úc nhỏ giọng nói chuyện phiếm với hắn: “Ai, bộ điện ảnh về đề tài bắt cóc kia, đến bao giờ mới khởi động máy?”
Hứa Trăn thấp giọng trả lời: “Nói là giữa tháng 8.”
Tống Úc đáp: “Ồ, vậy tôi sẽ bắt đầu trước, 3 tháng 8 tới, bộ phim của chúng tôi sẽ khởi động máy, cố ý đuổi kịp ngày “Lang Nha Bảng” kết thúc.”
Hứa Trăn biết, sáu tháng cuối năm, công ty nhà mình sẽ quay một bộ phim truyền hình đề tài y học, hai người được định cuối cùng là Tống Úc cùng Tạ Ngạn Quân, đóng vai một đôi thầy trò.
Tuy nhiên vì thời gian bị xung đột với “Thất Cô” nên Hứa Trăn không có cơ hội tham gia.
Hắn quay đầu nhìn một vòng, nói: “Tạ lão sư không có tới sao?”
Tống Úc đáp: “Gần đây Tạ lão sư đến bệnh viện làm hộ công, nói là muốn trải nghiệm cuộc sống.”
Hứa Trăn vừa nghe lời này, liền hơi hơi mỉm cười.
Quả không hổ là diễn viên gạo cội mà mình khâm phục, ý tưởng “Trải nghiệm cuộc sống” cũng y hệt mình.
Lúc này, hắn mới quay sang phía Lâm Gia, hỏi: “Sư tỷ có tham gia bộ phim này không?”
Lâm Gia lắc đầu, nói: “Tôi không tham gia.”
“Gần đây công việc tương đối nhiều, cho nên không nhận phim mới, thế nhưng Thái tổng đã yêu cầu tôi dời lịch trình sang đầu năm sau, hẳn là có sắp xếp khác.”
“……”
Mấy người thuận miệng giao lưu một chút chuyện công việc gần đây, sau đó liền im lặng, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên chỗ ngồi sờ cá.
Bản thảo của Thái Thực Tiễn rõ ràng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, tóm tắt toàn diện những thành tựu của công ty kể từ khi thành lập, biểu tình nhìn qua vô cùng hăng hái.
Tuy nhiên Hứa Trăn lại hoàn toàn không hứng thú với thành tích đã lấy được.
Hắn mở phần mềm mua nhà trong điện thoại, tra xét thử xem có căn nào mới mở bán gần đây hay không.
Hứa Trăn đặc biệt yêu thích căn biệt thự của Giang Trực Thụ trong “Nụ Hôn Đính Ước”, nhưng căn hộ đó là Thái tổng để dành cho con trai, nói cái gì cũng không muốn bán.
Tuy nhiên, nếu có bán thì hiện tại Hứa Trăn cũng không mua nổi.
Trước mắt Hứa Trăn chỉ chủ yếu xem mấy tiểu khu bình thường.
Hắn muốn mua một căn nhà không hướng về núi, không sát đường, phòng ốc theo hướng nam bắc, diện tích không cần quá lớn nhưng vị trí và kiến trúc nhất định phải tốt.
Đến lúc đó nếu muốn đổi một căn nhà lớn thì tương đối dễ ra tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận