Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 365: Còn Nhiều Nghi Hoặc

Phùng Nguyên đương nhiên đồng ý loại chuyện thương vụ này, ngay lập tức phất tay gọi một nhân viên đoàn phim lại, kêu hắn đi phụ trách công việc điều phối.
Thấy chuyện bên này đã ổn thỏa, Hứa Trăn và Tô Nghiên liền trở về trước, còn Mạnh Tiêu Thanh thì tạm thời ở lại bên này và lên kế hoạch giải thích một số yêu cầu cụ thể với ban quản lý bộ phim.
Phùng Nguyên nhìn bóng lưng đang đi xa của Hứa Trăn và Tô Nghiên, vẻ mặt phức tạp nói: “Bây giờ chính kịch cũng bắt đầu tìm kiếm sự thay đổi mới?”
“Muốn dùng diễn viên trẻ tuổi để lấy lòng người xem?”
Mạnh Tiêu Thanh khinh thường mà nhìn đối phương, nói: “Lời này của ông là có ý gì hả?”
“Dựa theo kịch bản, đây là hai người trẻ tuổi, nhân vật của Hứa Trăn từ 18 tuổi đã phải theo gia đình đi chạy nạn, còn nhân vật của Tô Nghiên lớn hơn hắn hai tuổi, là đại khuê nữ chưa xuất giá.”
“Nhân vật như vậy không tìm người trẻ tuổi, thì chẳng lại tìm người trung niên ba mươi bốn mươi tuổi?”
Phùng Nguyên khẽ nhíu mày, nói: “Diễn viên trẻ không phải dễ tìm lắm sao? ở Học Viện Điện Ảnh tùy tiện cũng có thể tìm ra.”
“Việc gì phải dùng diễn viên đắt tiền như vậy?”
Nghe đối phương nhắc tới giá cả, Mạnh Tiêu Thanh bỗng nhiên đứng thẳng người.
—— ha hả, ông bạn già, nhiều năm rồi không quay chính kịch đúng không?
Chính kịch làm cách nào để dùng tên tuổi của chính mình đi đả kích đạo diễn và giá trị của các diễn viên…Ông không biết?
Lúc này, Mạnh Tiêu Thanh mạc danh cảm thấy vừa đau lòng vừa chua xót, bình tĩnh nói: “Đắt sao?”
“Hứa Trăn một tập 3 vạn rưỡi, Tô Nghiên thì đắt hơn, một tập 5 vạn.”
“Tôi cảm thấy cái giá này ổn và có thể chấp nhận được.”
Phùng Nguyên: “……”
Thiên sát chính kịch!
Cái giá này…. lão tử hâm mộ đến đỏ mắt rồi!
Với tiêu chuẩn như vậy, người ta có thể mời tất cả các diễn viên của đoàn phim bên này với số tiền chỉ bằng một diễn viên! !
Hàn - “Hắc” lại “Tráng”, kỹ năng diễn xuất yếu, tính khí lớn - Thanh Phong đến từ đâu mà dám đòi nhiều tiền như vậy? !
Mạnh Tiêu Thanh không có thời gian để ý đến ông ta, sau khi đơn giản thương lượng nhu cầu của mình với quản lý đoàn phim, thì lập tức vẫy tay tạm biệt Phùng Nguyên: “Đi đây, trước làm việc, lát nữa tìm ông nói chuyện sau.”
“Ai, đúng rồi,” Trước khi đi, Mạnh Tiêu Thanh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi, “Bộ phim ông đang quay tên gì đấy?”
Nghe được vấn đề này, mặt Phùng Nguyên rõ ràng đỏ lên, sau một lúc lâu mới nói: “Cái kia, ha ha, gần đây đang phổ biến đặt tên hơi dài chút.”
“Gọi là… “Lương Duyên Vui Vẻ Của Tiên Đạo Đa Tình” …”
Khóe miệng Mạnh Tiêu Thanh giật giật, ông ta có chút đồng tình mà liếc nhìn đối phương, rồi nhàn nhạt nói: "Tên của bộ phim chúng tôi rất ngắn, gọi là “Đi Quan Đông”.”
Phùng Nguyên: “……”
Mẹ nó, quá đau lòng rồi! !
Vì cái gì vừa nghe tên của bộ phim bên kia liền cảm thấy chất lượng rất tốt, còn tên của bộ phim bên mình thì…thật sự xấu xí! !
Thậm chí ta còn không biết ý của nó là cái gì!
……
Sau khi đả kích bạn nối khố một cách toàn diện, Mạnh Tiêu Thanh liền tươi tỉnh trở về phim trường của mình.
Còn Phùng Nguyên thì im lặng đứng một chỗ, trong lòng có chút hụt hẫng.
Thời trẻ, ông ta cũng từng xuất thân từ kịch niên đại, chẳng qua, quay không được bao lâu thì chuyển sang phim thần tượng.
Phùng Nguyên trước sau cho rằng, loại phim điện ảnh truyền hình tập trung vào việc khôi phục một hoàn cảnh lịch sử nào đó, là một tác phẩm lịch sử, không phải là một tác phẩm văn học.
Đối tượng dành cho loại tác phẩm này quá hạn hẹp, vừa bấm máy đã chờ đưa vào viện bảo tàng để ăn tro, ngoài việc đoạt giải thưởng thì hầu như không có ý nghĩa thiết thực.
Phùng Nguyên không biết mình đây là không ăn được nho liền nói nho chua, hay là thật sự lo lắng cho đối phương:
Sử dụng thần tượng thanh xuân trong các bộ phim lịch sử niên đại có thực sự là một lựa chọn đúng đắn?
Làm điều này là để mở rộng lượng khán giả, hay là tự phá bỏ tường thành, đào mồ chôn mình và từ bỏ cả những người hâm mộ cuối cùng?
Tuy nhiên, Phùng Nguyên cảm thấy tầm nhìn của mình đang hạn chế và không thể phân tích được trong thời điểm hiện tại.
Rảnh rỗi không có gì làm, ông ta liền giải thích ngắn gọn những công việc tiếp theo rồi lẻn xuống núi, định xem tình hình của đoàn làm phim bên cạnh diễn biến như thế nào.
……
Mà cùng lúc đó, Mạnh Tiêu Thanh cũng có chung lo lắng giống như Phùng Nguyên.
Ông ta biết danh tiếng của Hứa Trăn và Tô Nghiên đều không tồi.
Để tránh nghe lời nói từ một phía, trước khi khởi động máy, Mạnh Tiêu Thanh còn cố ý lựa chọn tác phẩm tiêu biểu của hai người để xem thử, quả thật nó rất ổn.
Nhưng cũng chỉ dừng ở mức ổn.
Đặt bên cạnh lớp người trẻ tuổi thì được đánh giá là diễn xuất tốt, thế nhưng nếu so với các diễn viên lớn tuổi khác trong đoàn thì lại lộ ra vẻ thua kém.
Nghe tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt nói, hai ngày trước Hứa Trăn có diễn một phân cảnh làm phông nền, diễn xuất nhìn chung rất ổn.
Nhưng, nếu kêu hắn diễn các phân cảnh chính thì sao? Biểu hiện của Hứa Trăn sẽ như thế nào?
Để một đám diễn viên gạo cội đi làm vai phụ cho bọn hắn, liệu có thể đè bẹp họ được hay không?
Phải biết rằng, công chúng thường rất khoan dung với những diễn viên vô danh, nhưng lại vô cùng khắc nghiệt với những diễn viên nổi tiếng.
Nếu đoàn phim đã dùng Hứa Trăn, nhưng diễn xuất lại không đạt yêu cầu thì không bằng đi sử dụng một diễn viên trẻ chưa có tên tuổi như Tề Khôi.
——Bởi vì mọi người sẽ không đặt yêu cầu quá cao cho y.
“Các tổ chuẩn bị!”
Mạnh Tiêu Thanh có chút lo lắng mà nhìn nhìn Hứa Trăn cùng Tô Nghiên, sau đó vỗ vỗ tay, nói: “Chúng ta sẽ quay cảnh kéo người lên ngựa trước, sau đó lại quay đoạn thổ lộ trong rừng cây.”
“Diễn viên tiến vào trạng thái, các tổ kiểm tra thiết bị của từng người, 30 giây sau bắt đầu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận