Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 695: Phá Vỡ Mặt Nạ

Hứa Trăn giống như không để ý đến trạng thái cuả y, hắn quay đầu nhìn giỏ tre trong tay Liễu Vĩnh Thanh, rồi ngượng ngùng mà cười nói: “Lục ca, đây là cho Lục tẩu sao?”
Hắn lấy một cái màn thầu từ trong giỏ tre ra, nói: “Ta ăn được không? Mấy ngày rồi ta chưa ăn cái gì….”
Khi nói chuyện, Hứa Trăn cũng không chê tay mình dơ mà cầm lấy màn thầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Trong mắt Liễu Vĩnh Thanh mang theo vài phần đau lòng, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ, đừng nghẹn……”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc y nhịn không được liền hỏi: “Mấy năm nay, ngươi đã chịu đựng như thế nào vậy? ?
Lúc này Hứa Trăn đang ăn hăng hái, ngẩng đầu nhếch miệng cười đáp lại, “Ta không đi đâu cả, mấy năm nay vẫn luôn ở bên Hương Giang.”
Giọng nói của Liễu Vĩnh Thanh mang theo chút tức giận, nói: “Nếu đã đi ra ngoài, vậy tại sao còn trở lại?”
Hứa Trăn sửng sốt, vội vàng ngừng ăn rồi giải thích: “Nếu kêu ta đi tìm người khác thì ta cần gì quản, dù đánh chết cũng không trở lại!”
“Nhưng bọn họ kêu ta tới tìm Lục ca nha, ta có thể không tới sao?”
Nói nói, vẻ mặt của hắn dẫn dần ảm đạm xuống: “Nhiều năm như vậy, ta tới thành phố này nhiều như vậy nhưng lại không thể tìm được Lục ca.”
“Ta còn tưởng, cả đời này sẽ không gặp được ngài.”
Khi nói chuyện, biểu tình của hắn lại lần nữa sáng ngời lên, cười nói: “không nghĩ tới ông trời mở mắt, hôm nay ta rốt cuộc cũng gặp được ngài!”
Liễu Vĩnh Thanh nhìn đôi mắt hắn, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, sau đó mới lắc đầu nói: “Không phải gặp được, là ngươi nhìn thấu ta, đoán được ta sẽ tới nơi này.”
“Hiện tại, bản lĩnh của người đã không còn kém ta.”
Hứa Trăn vội vàng lắc đầu nói: “Không thể nói như vậy, bản lĩnh của ta đều học từ Lục ca, tâm tư của chúng ta đương nhiên tương thông.”
Liễu Vĩnh Thanh quay đầu nhìn nhìn chung quanh, nói: “Ngươi ở chỗ này nhiều nguy hiểm? tại sao lại không bố trí thêm mấy trạm gác ngầm ở đây?”
Vẻ mặt của Hứa Trăn buồn bã, nói: “Ca, không phải ta không muốn mà thật sự là chúng ta không còn nhiều huynh đệ.”
“Không nới tới chuyện này.” Hắn sờ sờ trong túi, lấy ra một tờ tiền giấy, cười đắc ý: “Ca, chỗ này của ta có tiền, huynh đệ chúng ta lâu ngày gặp lại, đi, ta mang ngài vào thành ăn đồ ngon!”
Hứa Trăn vừa định đứng lên, trên mặt lại lộ ra biểu tình co quắp, xấu hổ mà nhìn trên người mình, cười nói: “Hiện tại cơ thể vừa dơ vừa hôi, cũng tại vùi mình trong đất quá lâu…”
Liễu Vĩnh Thanh nghe lời này thì sắc mặt càng ngày càng ám.
Y vươn tay tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hứa Trăn, lại vỗ bả vai, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc, như thể một lão ca ca đang vỗ về ấu đệ của mình.
Huynh đệ hai người ngồi nói chuyện trước mộ, đạo diễn cùng tổ làm phim cũng yên lặng vây xem.
Đúng như Cung Thứ đoán được Lục ca sẽ đến nghĩa trang thì Lục ca cũng đoán được Cung Thứ sẽ ở chỗ này chờ y.
—— cho nên lần viếng mồ này của y, chính là đến vì Cung Thứ.
Nhìn mồ mả yên tĩnh xung quanh, nhưng thực chất đã sớm bày ra thiên la địa võng.
Chuyện này Lục ca biết, người mai phục xung quanh biết, người xem biết.
Nhưng chỉ có Cung Thứ là không biết.
Mọi người trơ mắt nhìn hắn, nhìn hắn lệ rơi lã chã khi gặp lại Lục ca, nhìn hắn hăng hái khi tưởng tưởng ra viễn cảnh tốt đẹp.
Tên đao phủ ngày thường tàn nhẫn quả quyết, tâm tư kín đáo, nhưng khi ngồi trước mặt Lục ca thì kính cẩn nghe theo, trong mặt mang theo sự kính trọng và ngưỡng mộ, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Mỗi một câu mà Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ nói ra, đều khiến cho tâm trạng của những người xung quanh trở nên nặng nề.
Thẳng đến khi hắn móc ra tờ tiền bèo nhèo, cao hứng phấn chấn nói: “Đi, ta mang ngươi vào thành ăn đồ ngon.”, thì dòng cảm xúc phút chốc rơi xuống đáy cốc.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.
Đối mặt với huynh đệ như vậy, ai có thể nhẫn tâm hạ thủ được?
“Phành phạch lăng……”
Đúng lúc này, mấy con chim bỗng nhiên bay ta khỏi khu rừng núi tĩnh mịch.
Ngay lập tức, Hứa Trăn cúi xuống như một phản xạ có điều kiện, hắn nhìn xung quanh trong tình trạng hết sức cảnh giác.
Vẻ mặt vẫn có chút ngốc nghếch vừa rồi đã trở nên lạnh như băng, như một con dao sắc bén không vỏ.
Hứa Trăn túm chặt cánh tay của Liễu Vĩnh Thanh, ôm y về phía sau rồi nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ca, ngươi ngàn vạn theo sát huynh đệ!”
“Ta sợ trong chốc lát nữa sẽ không chiếu cố được ngài!”
Vừa nói, hắn vừa lấy một khẩu súng lục từ bên hông ra, “Khách lạp” một tiếng, đẩy đạn lên nòng.
Hứa Trăn cảnh giác mà nhìn khu vực xung quanh, đem phía sau giao cho Liễu Vĩnh Thanh, toàn vô bố trí phòng vệ.
Hắn thấp giọng dặn dò nói: “Ca, lúc tới ta đã thăm dò qua, trong chốc lát nữa, chúng ta sẽ đi về hương tây bắc…”
Lúc này, một vị quay phim tại hiện trường chậm rãi kéo ống kính ra xa, để cho toàn bộ hình ảnh đều được thu vào máy:
Phía sau Hứa Trăn, Liễu Vĩnh Thanh run run rẩy rẩy mà đứng lên, móc ra một khẩu súng lục, dùng họng súng kề ở sau gáy hắn.
Giọng của Hứa Trăn lập tức im bặt.
Cơn gió lạnh buổi sáng thổi qua những ngôi mộ hỗn độn giữa rừng cây nhỏ, cuốn theo tro tàn cùng tiền giấy trên mặt đất.
Trong nghĩa trang u ám, cơ thể Hứa Trăn thoáng run lập cập.
Giờ khắc này, tâm của những người xung quanh lập tức thắt lại.
Cuối cùng chiếc mặt nạ hoang đường đã hoàn toàn bị xé mở, trước đó có thể giao cả tính mạng cho huynh đệ, đến lúc này lại không biết đối mặt nhau như thế nào?
Mà hiện tại, áp lực mà Liễu Vĩnh Thanh chịu đựng còn cao hơn rất nhiều so với nhóm quần chúng bên ngoài.
Đưa họng súng về phía huynh đệ sẵn sàng giao bóng lưng cho mình…Trong lòng y giống như có một khối đá lớn đè nặng.
Liễu Vĩnh Thanh nhìn thân hình kiên định che chở trước mặt mình, tay cầm súng liền thoáng run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận