Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 974: Kịch Thiếu Nhi

Hiện tại, Chu Nhiên không có tâm nguyện nào khác, hắn ngồi cùng các bằng hữu, chờ đợi đến lúc cười hả hê khi Hứa Trăn lồng tiếng cho con cáo què.
Chờ xong xuôi, chính mình lại băng lãnh, nghênh ngang mà đi đến tiệm mì giang hồ ăn mì, sau đó trước mặt mọi người vạch trần thân phận của Hứa Trăn, khen một vài câu trái lương tâm:
“A, Hứa lão sư diễn thật tốt”, “Giọng nói nghe rất giống thiểu năng trí tuệ”, “Sao Hứa lão sư không tìm người tới đưa tin, nào, để tôi giúp cậu thông báo ra bên ngoài” !
Chà, nhân sinh viên mãn!
Biệt danh “wc diễn tinh” của Hứa Trăn gần như toàn giới đều biết, Chu Nhiên cũng không ngại giúp hắn một phen, cho hắn thêm một biệt danh khác, như “Cáo diễn tinh” hoặc là “Thiểu năng trí tuệ diễn tinh”.
Chu Nhiên tranh thủ đi vệ sinh trước, đang lúc rửa tay nghe xung quanh có người nói chuyện: “Mau mau mau, chạy nhanh, sắp đến tiết mục “Gấu ngốc” rồi!”
“Tôi ngồi đây hơn một giờ, chỉ để xem tiết mục này thôi đó!”
Người này đồng bạn nói: “Tiết mục gì, rất hay sao?”
Người nó đáp: “Hay, vô cùng hay, một bộ kịch thiếu nhi, đứng đầu vòng sơ khảo!”
“Lúc sơ khảo, các giám khảo đều khóc nức nở!”
Đồng bạn nghe được lời này thì trong giọng mang theo chút hoài nghi, nói: “Khoa trương như vậy, kịch nhi đồng mà thôi, hơn nữa còn do người khuyết tật diễn, có thể hay được bao nhiêu?”
“……”
Khi nói chuyện, thanh âm hai người càng lúc càng xa.
Mà Chu Nhiên nghe thấy lời nói như thế, trong lòng lại ẩn ẩn cảm giác hơi không ổn.
Kịch nhi đồng của Hứa Trăn……
Thực xuất sắc sao?
Nếu quá xuất sắc, vậy hiệu quả chọc quên cũng bị giảm bớt?
Chu Nhiên nghĩ nghĩ, bĩu môi, gạt bỏ suy nghĩ này.
Biệt danh “WC diễn tinh” lúc trước nổi đình nổi đám, cho nên vở kịch lần này cũng không thể khá hơn được?
Phải nói càng xuất sắc thì hiểu quả mới càng tốt!
Một lát sau, Chu Nhiên chui ra khỏi toilet rồi vụng trộm trở về trường quay.
Gã căn cứ vị trí số ghế ngồi mà tìm được đám bạn bè đang ngồi trên khán đài, rồi gã lẳng lặng chui vào ngồi lên ghế trống ở bên cạnh bọn họ.
Mặc dù Chu Nhiên đã che chắn bản thân từ đầu tới chân nhưng đám bạn bè vẫn dễ dàng liếc mắt một cái đã nhận ra gã.
Mấy người đó cười hì hì phất phất tay với gã, nhưng không ai trong đôi bên mở miệng bắt chuyện.
Bên trong trường quay rất yên lặng, chỉ ngẫu nhiên mới có thể nghe thấy mấy thằng nhóc ồn ào vài câu, sau đó rất nhanh lại bị nhóm phụ huynh răn dạy rồi ngậm miệng.
Chu Nhiên nhìn qua sân khấu đang đóng chặt màn trên khán đài mà nhỏ giọng hỏi: "Diễn đến tiết mục nào rồi?"
Người bạn ngồi bên cạnh gã nghiêng đầu thì thầm vào tai gã mà nói: "Vừa rồi mới vừa kết thúc một tiết mục ảo thuật, bây giờ là "Chú gấu Bổn Bổn"." (Gấu Ngốc)
Trong lúc nói chuyện, tấm màn lớn bên trên sân khấu khẽ run lên rồi chậm rãi tách ra và thu vào hai bên.
Ánh sáng sáng ngời chiếu qua khe hở lộ ra một mảnh xanh um tươi tốt bên trên sân khấu, cảnh tượng một khu rừng cây rậm rạp cũng dần dần hiện ra trước mặt nhóm người xem.
Ngay tại lúc đó, một giọng nam trẻ tuổi chậm rãi theo bên trong loa phát thanh truyền ra:
"Ngày xưa, trong khu rừng rậm có một chú gấu nhỏ tên là Bổn Bổn."
"Từ nhỏ Bổn Bổn đã cực kỳ đần, không làm được bất kỳ một việc gì cả. Những động vật khác trong khu rừng này đều khi dễ chú, đến cả gấu mẹ cũng không cần chú..."
Bên dưới sân khấu, Chu Nhiên hơi hơi nhíu mày.
A, giọng nói này nghe có điểm giống Từ Hạo Vũ...
Trước đây không lâu gã mới vừa xem qua tập "Lắng nghe giọng nói" có sự góp mặt của Hứa Trăn, biết đối phương có thể bắt chước giọng nói Từ Hạo Vũ một cách giống y như đúc.
Người đang kể chuyện bây giờ là Hứa Trăn sao?
Nhưng đã trong trường hợp như thế này rồi vì sao Hứa Trăn lại muốn bắt chước Từ Hạo Vũ? Có ý nghĩa gì không?
...
Mà trên thực tế, giọng tự thuật này dĩ nhiên không phải Hứa Trăn, đây là chính Từ Hạo Vũ đang đọc.
Hứa Trăn cấm chỉ cậu lên đài biểu diễn, Từ Hạo Vũ cảm thấy rất mất mát, chẳng qua, cậu ta kiệt lực biểu thị bản thân cậu ta cũng là một thành viên của tiệm mì Giang Hồ, muốn cống hiến một phần sức lực cho tiệm mì, rốt cuộc cậu cũng thành công tranh thủ đực một vị trí đảm nhiệm thuật lại câu chuyện.
Kỹ thuật đọc biểu cảm của Từ Hạo Vũ phải nói là quá rác rưởi, nhưng nhận xét “rác rưởi" này là so với trình độ của Hứa Trăn.
Dù nghiệp vụ của cậu ta có tệ lậu cỡ nào thì rốt cuộc cũng là diễn viên với sáu bảy năm kinh nghiệm, đã diễn được hai ba mươi dự án, được trui rèn đào tạo nghiêm khắc, so với người bình thường thì tất nhiên phải mạnh hơn rất nhiều.
Hiện giờ, sau khi trải qua mấy ngày liên tiếp nghiêm túc chuẩn bị, lại thêm Hứa Trăn tự mình hướng dẫn chỉ đạo, phân đoạn tự thuật này của Từ Hạo Vũ có thể nói là tương đối thoả đáng, cảm giác rất là êm tai, làm người nghe nghe đến say mê động lòng.
Nhóm người xem dưới đài được người dẫn chuyện dẫn dắt theo từng câu kể mà không hề lưu ý đến đây là giọng nói của ai, chỉ cảm thấy tựa hồ có chút quen thuộc.
Nhưng, bên trong buồng ghế ngồi riêng, Từ Hãn thoáng nghe qua thôi đã nhận ra được giọng này chính là giọng nói của con trai ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận