Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1060: Hò khoan một tiếng non xanh nước biếc 2

Quản lý hạng mục cười dè dặt nói: "Cái đó thì không cần, tôi cũng làm hạng mục xây dựng."
"Trong những năm đầu tiên, chúng tôi chủ yếu đảm nhận việc trang trí lắp đặt thiết bị cho các hạng mục quy mô lớn như phòng hòa nhạc, quầy quán mỹ thuật hội họa và trung tâm hội nghị, nhưng giờ đây chúng tôi đã mở rộng cả chiều sâu và bề rộng, và đã đảm nhận tất cả các loại hạng mục."
"Hễ là về phương diện trang trí kiến trúc, không có gì là chúng tôi không làm."
Hứa Trăn nghe anh ấy nói như vậy, do dự một chút, hỏi: "Quản lý Vương, vậy cũng có thể sửa chữa tòa nhà cao tầng đúng không?"
Quản lý hạng mục quay đầu lại, đắc thắng gật đầu nói: "Đương nhiên không có vấn đề gì, chúng tôi vẫn thường xuyên gia cố những tòa nhà cao tầng, tôi đã tự mình xử lý những ngôi nhà cổ có tuổi đời 30 năm, 40 năm, thậm chí là hơn nửa thế kỷ."
"Ngài Hứa muốn gia cố cái gì? Ký túc xá hay là nơi ở tư nhân, bao nhiêu năm?"
"Ách..." Hứa Trăn suy nghĩ một chút, nói: "Đều không phải, là một ngôi chùa miếu, là Tàng Kinh Các."
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Tôi nhớ rõ chủ trì nói với tôi, tòa Tàng Kinh Các kia được xây dựng trong thời kỳ nhà Minh Chính Tông, đã hơn 500 năm, nhưng tôi cũng không biết trong khoảng thời gian đó đã được sửa chữa bao nhiêu lần."
Hứa Trăn chân thành hỏi: "Tôi không biết nhiều về phương diện này, việc sửa chữa khôi phục loại kiến trúc cổ này có cần phải làm một số thủ tục đặc biệt không?"
Quản lý hạng mục:"……"
Nụ cười trên mặt gã chợt cứng đờ.
Tàng Kinh Các? Trong thời kỳ nhà Minh Chính Tông? 500 năm? ??
Đại ca... Cái này, đề tài này hơi lạc rồi!

Vào cuối tháng 8, sau khi Hứa Trăn xử lý xong các công việc ở Kinh Thành, hắn dứt khoát dẫn người phụ trách của bên "Trang trí Kim Khuyết " trở lại Cam Châu để kiểm tra tình hình của Tàng Kinh các Pháp Vân tự, tiện thể cũng mang theo tất cả các đồ vật để hiếu kính sư phụ về theo.
Bao gồm một số bộ sưu tập không quá quan trọng được tích lũy gần đây, các đặc sản địa phương đã mua khi quay phim ở nhiều nơi và thiết bị vật lý trị liệu hồng ngoại để giảm bớt bệnh thấp khớp ở người già, v… v…
Sư phụ hắn, hòa thượng Liễu Nhiên vui vẻ nhận lấy và cất giữ thật kỹ các đĩa DVD của các diễn viên kinh kịch Hoàng Mai từ đoàn làm phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ";
Khi nhìn thấy album mới của Chu Nhiên, lại chậm rãi lấy khăn tay ra, lau vết bẩn màu vàng trên trang bìa rồi nói: "A Di Đà Phật, trang này bẩn rồi."
Hứa Trăn: "..."
Không phải bị bẩn, đó là chữ ký của Chu Nhiên.
Hắn ở Pháp Vân tự một tuần, sau đó đến địa điểm quay bộ phim "Biên Thành" theo địa chỉ mà Tống Úc đưa cho: Động trà ở Tương Tây.
Nó nằm ở chỗ giao giới của 3 tỉnh thành Hồ Nam, Quế Châu và Trùng Khánh, chỉ cách Du châu một cây cầu, núi non trùng diệp, sông nước tung hoành ngang dọc.
Hứa Trăn đã đóng phim nhiều năm như vậy, vào Nam ra Bắc, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên hắn đặt chân đến Tương Tây.
Lần gần nhất hắn đến đây trước đây là khi hắn quay phim "Tam Quốc", mấy trận chiến của chu du ở Kinh Châu đều được lấy khung cảnh ở núi Vũ Lăng.
Ngày 4 tháng 9, Hứa Trăn đi máy bay đến Tương Tây, sau đó bắt một chiếc xe buýt nhỏ dành cho khách du lịch địa phương đến khu vực lân cận địa điểm quay phim "Biên Thành".
Chuyến này hắn đến đây là đi du lịch, vì vậy cũng không muốn phiền người của Tống Úc đến đón hắn, mà lại tự mình đi dạo một vòng vùng lân cận để cảm nhận phong tục địa phương.
Đầu tháng 9, học sinh đã bắt đầu khai giảng, cũng chưa đến dịp nghỉ lễ Quốc khánh nên du lịch đang ở mùa ít khách.
Hứa Trăn chỉ cảm thấy mình đến đúng lúc, không những ở địa điểm danh lam thắng cảnh chỉ có ít người đi bộ mà trải nghiệm du lịch cũng rất tuyệt vời và giá cả khách sạn cũng rẻ.
Hắn sống trong một khu nhà trọ bình dân gần sông núi, vào tháng 8, một phòng có giá hơn 300 tệ, nhưng sau một tuần, nó đã giảm xuống còn khoảng 200 tệ.
Khá có lời.
Hứa Trăn đi xung quanh những vùng phụ cận, nhìn thấy nhiều người đeo theo bảng vẽ hoặc thiết bị chụp ảnh.
Trong lúc cao hứng nhất thời, hắn dứt khoát đi mua một bảng vẽ và một số vật liệu vẽ trang từ một người bán hàng rong gần đó, cứ đi đến một nơi, nhìn thấy phong cảnh đẹp, hắn lại dừng lại, dựng bảng vẽ và vẽ một bức phác thảo đơn giản.
Hứa Trăn mới học vẽ chưa đầy một tháng, kỹ năng vẽ tranh của hắn rất tệ.
Nhưng mà là một diễn viên, ngược lại hắn đã học được đầy đủ các tư thế vẽ tranh.
Từ xa sẽ nhìn thấy hắn đứng bên sông, mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn cao, cầm cây cọ chuyên chú vẽ tranh lên bảng vẽ, quả thực là hắn còn có khuôn họa sĩ hơn cả họa sĩ chân chính.
Một lần sau khi ăn trưa, hắn đang "vẽ tranh" dưới bóng cây bên bờ sông, tình cờ thoáng thấy có người trên cầu đá cách đó không xa cầm máy quay phim chụp ảnh hắn đang vẽ tranh.
Hứa Trăn tùy ý để anh ta chụp hai tấm, sau đó quay đầu đi và cười nhạt với người kia.
Hai người nhìn nhau, nhiếp ảnh gia trên cầu đá cảm thấy trước mắt mình bừng sáng, lập tức chụp lại cảnh tượng này.
Còn Hứa Trăn thì mỉm cười xoay bảng vẽ, quay mặt về phía cây cầu đá, vừa vẽ vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh ta, giả vờ vẽ dáng vẻ đang chụp ảnh của anh ta.
Nhiếp ảnh gia trên cây cầu đá sững sờ.
Anh ta chỉ cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, không biết nên tiếp tục chụp ảnh, vẫn là đứng ở chỗ này làm người mẫu.
Ô... Sao lại có cảm giác bị người ta đảo tướng thành quân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận