Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 512: Đủ Tư Cách

“Kẽo kẹt ——”
Đẩy cửa bước vào, Tôn Mãn Đường quay đầu lại liền thấy trong phòng chiếu an an tĩnh tĩnh, chỉ có một người phụ nữ trung niên chừng 40 tuổi ngồi ở băng ghế sau.
Người này cũng là một trong những giám khảo của giải Ngọc Lan, tên là Trì Tuyển Nhã, một nhà sản xuất truyền hình nổi tiếng.
Trì Tuyển Nhã tuy không còn quá trẻ nhưng bảo dưỡng tương đối cẩn thận, tóc ngắn cá tính, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc một thân trắng gạo chuyên nghiệp, có vẻ đẹp trí tuệ của một người phụ nữ trưởng thành.
“Trì lão sư không đi nghỉ ngơi sao?” Tôn Mãn Đường ngồi ở hàng ghế phía trước cô, quay đầu lại hỏi.
Trì Tuyển Nhã lễ phép mỉm cười lại, nói: “Trong lòng có chuyện không yên nên không ngủ được.”
Tôn Mãn Đường cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Trì Tuyển Nhã là nhà sản xuất của phim thần tượng, còn Tôn Mãn Đường là người viết kịch bản cho kịch niên đại, thường thì rất ít tương tác, nói xong hai câu này, ông liền lâm vào trầm mặc, rồi tiếp tục xem phim.
Vì cơ bản không có gì tranh cãi về các ứng cử viên cho giải “Thị hậu”, cho nên hai người trực tiếp xem phần của hạng mục “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất".
Cầm trên tay chiếc điều khiển từ xa, Trì Tuyển Nhã lặng lẽ lướt qua hai người trên danh sách và chỉ lựa chọn xem phim của ba người còn lại.
Tập phim ứng cử của Hứa Trăn chọn là tập 50 trong “Tam Quốc”, cũng chính là cốt truyện Chu Du ly thế.
Từ việc bị buộc phải trở lại triều đình, đến quỳ xuống và cúi đầu trước Giang Đông, cuối cùng là câu nói "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng" cuối cùng, khi nhạc phim "Bầu trời lịch sử" vang lên, Trì Tuyển Nhã chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, nước mắt không chịu khống chế mà liền rơi xuống.
“Hạng mục nam diễn viên phụ hẳn là Hứa Trăn…”
Cô bất động thanh sắc mà lau sạch nước mắt, thấp giọng nói.
Tôn Mãn Đường mang theo bộ lọc của hài tử nhà mình, đương nhiên càng cảm thấy Hứa Trăn vô cùng xuất sắc, ông gật gật đầu nói: “Tôi không nghĩ có gì phải tranh luận.”
Dứt lời, ông lại nhịn được mà lo lắng về ứng cử viên cho giải thị đế.
Nếu nam diễn viên phụ xuất sắc nhất được xác định sẽ trao cho Hứa Trăn, vậy hạng mục nam chính này, nếu Trần Chính Hào không quá xuất sắc, theo lý thuyết sẽ không được nhận.
Nhưng không cho thì lại cảm thấy không đành lòng……
“Trì tổng, giải thị đế này, cô cảm thấy thế nào?” Tôn Mãn Đường quay đầu hỏi.
Trì Tuyển Nhã nghĩ nghĩ, nói: “Cá nhân tôi thích Ngô Cần hoặc là Trương Hiểu Đồng. Lý Đức Dụ lão sư đã đoạt được giải thị đế nhiều lần rồi, hơn nữa phim truyền hình lọt vào danh sách lần này quá nặng, thôi bỏ đi.”
Tôn Mãn Đường nhịn không được hỏi: “Vậy Trần Chính Hào thì sao?”
Trì Tuyển Nhã suy tư một lát, nói, “Trần Chính Hào cũng rất rốt.”
“Thành thật mà nói, luận kỹ thuật diễn, Trần Chính Hào thắng Ngô Cần một bậc, còn với Trương Hiểu Đồng thì sàn sàn như nhau”
"Nhưng xét về khía cạnh vai Gia Cát Lượng, theo chiều dọc thì nó không xuất sắc bằng phiên bản cũ; theo chiều ngang thì không bằng sự đột phá của Chu Du trong cùng bộ phim.”
“Cho nên giải thưởng này không thể cho hắn.”
Tôn Mãn Đường nghe xong lời này, nhịn không được thở dài.
Suy nghĩ của ông cũng giống Trì Tuyển Nhã.
Trần Chính Hào đúng là đủ tư cách đạt được giải thị đế, nhưng vẫn luôn cảm giác y thiếu một cái gì đó.
Nếu không phải vì y xứng đáng thì ban tổ chức đã không để y lọt vào danh sách này.
Đường đường là nhất tuyến đương hồng, nếu xuất phát từ an ủi thì sẽ không nên đưa y lọt vào danh sách đề cử, làm như vậy không phải là vinh dự mà là nhục nhã.
……
Sau một hồi thảo luận, Tôn Mãn Đường nhìn thời gian, buổi chiều còn chưa đầy nửa tiếng nữa là bắt đầu công việc.
Việc tái thẩm cho giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất chắc chắc chắn sẽ không kịp, cho nên hai người liền vui vẻ lựa chọn xem các tập của “Tam Quốc”, xuyên qua đoạn phim ứng cử và tiếp tục theo dõi cốt truyện phía sau.
Sau khi Chu Du chết, linh cữu được đưa về Giang Đông.
Gia Cát Lượng đến Sài Tang Khẩu để phúng viếng Chu Du nhằm duy trì liên minh Tôn-Lưu.
Trong màn hình, Trần Chính Hào đóng vai Gia Cát Lượng mặc áo tang, chậm rãi đi vào trong đình, phía sau chỉ có Triệu Vân đi theo, trông hơi thân đơn lực mỏng.
Chúng võ tướng ở Giang Đông nhìn thấy y vẫn còn mặt mũi tới đây thì đều tức đến sùi bọt mép, đám người Trình Phổ, Cam Ninh đã rút đao, không khí giương cung bạt kiếm.
Gia Cát Lượng bị bao vây trong sân, đối mặt với hàng chục dao nhọn sắc bén, y không hề sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm linh đường trước mặt với vẻ mặt uy nghiêm.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Lỗ Túc từ trong linh đường vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này, tức giận nói: "Trình lão tướng quân, còn không mau mau ra lệnh người thu đao!”
“Lúc trước chủ công đã dặn dò như thế nào? !”
Trình Phổ nghe được lời này, hung hăng nắm chặt chuôi đao trong tay, cắn răng, cưỡng chế lửa giận trong lòng, xoay người rời đi.
Những người khác trong sân cũng nghe thấy lời nói của Lỗ Túc, mặc dù vẫn còn rất tức giận, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc rút lui.
Gia Cát Lượng cúi đầu với Lỗ Túc để tỏ lòng biết ơn, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, bỏ qua ánh mắt giận dữ của những người xung quanh, nghiêm mặt bước vào linh đường.
Nhìn thấy một màn này, Tôn Mãn Đường trong phòng chiếu phim cũng không khỏi chính lại dáng ngồi ngay thẳng.
Di……
Diễn xuất của Trần Chính Hào trong đoạn này thật sự khiến người xem chấn động.
Tuy rằng từ đầu tới đuôi y vẫn chưa nói lời nào, nhưng dù là biểu tình trầm trọng hay thái độ hiên ngang lại không mang theo kiêu ngạo, tất cả đều sắp đặt vô cùng đúng chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận