Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 620: Dương Gia Có Bảy Người Con Trai

Một lát sau, không gian trong rạp chiếu tối xuống, qua một vai đoạn quảng cáo thì bộ phim cũng chính thức được bắt đầu.
Hàn Nha lập tức tập trung tinh thần, chuyên chú theo dõi bộ điện ảnh.
Cảnh mở màn khiến cho hắn hơi choáng váng:
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ của mặt trời lặn, một binh lính thân xuyên áo giáp, phóng ngựa chạy băng băng trên hoang mạc mênh mông, vó ngựa tung tóe, hất ra bụi mù mịt.
“Báo”
“Nhạn Môn Quan đại thắng! !”
Binh lính truyền tin phong trần mệt mỏi mà một đường đuổi tới đế đô, tấu lại với Thánh Thượng, Dương Kế Nghiệp đại phá quân Liêu ở Nhạn Môn Quan, uy chấn Khiết Đan.
Tin tức truyền ra, trên triều đình liền xôn xao, trên dưới đất nước đều mừng rỡ như điên.
Ngay sau đó, Dương Kế Nghiệp suất quân đại quân khải hoàn hồi triều, hoàng đế tự mình suất triều thần nghênh đón, phong thưởng cho mọi người, Dương gia nhất thời vô cùng nổi bật.
Hàn Nha cẩn thận chú ý đến hình ảnh trong phim, có thể thấy rõ ràng ngoài mặt các triều thần đều khen ngợi, nhưng biểu hiện trong bóng tối lại khác hẳn.
Đặc biệt là thái sư Phan Nhân Mỹ, người âm thầm giấu tàng đao sau lưng Dương Kế Nghiệp.
Hàn Nha rất muốn phun tào, trong lịch sử Phan mỹ là đại tướng khai quốc Bắc Tống, cột trụ hộ quốc, kết quả trong lời đồn của dân gian lại bị hắc thành dạng này…
Quên đi, không quan trọng.
Dù sao đây là câu chuyện hư cấu về Dương gia, cho nên không cần quá để ý đến một hai chuyện này.
Đoạn đầu phim rất tân tiến, không cắt ghép lời kể khô khan mà ở dạng câu chuyện, ngắn gọn, giải thích rõ ràng lai lịch của các trận chiến liên tiếp giữa hai quân Tống – Liêu, quân công lớn lao của Dương gia và sự tranh đấu giữa văn thần võ tướng trong triều.
Sau đó, phân cảnh nhanh chóng di chuyển từ triều đến Thiên Ba, Dương phủ.
Bên ngoài cửa Thiên Ba, cạnh bờ sông Kim Thủy, một tòa phủ tường trắng, ngói đen rộng lớn, theo góc nhìn từ trên xuống, những mái nhà đan xen trông rất thanh lịch và trang nghiêm, mang nét kiến trúc phương đông.
Lúc này, góc nhìn dần dần đi từ xa đến gần.
Trên nóc nhà, một thân ảnh thon gầy, mặc y phục đỏ sậm đang ngồi trên đó.
Hàn Nha bỗng nhiên nhíu mày.
Hứa Trăn – Dương Thất Lang lên sân khấu!
Sớm như vậy? Hắn có phải là người đầu tiên xuất hiện trong số tất cả những đứa con trai của Dương gia?
“Ác! !”
Giờ khắc này, trong rạp chiếu phim vang lên một trận hô nhỏ.
Hai cô gái ngồi ở hàng ghế phía trước Hàn Nha lộ ra vẻ phấn khích và thì thầm với nhau: “Oa, Hứa Trăn!”
“Hứa Trăn lên sân khấu, hóa trang này thật sự rất soái nha!”
“Tôi đã tra trước, hình như “Dương Gia Tướng” quay cùng thời với “Lang Nha Bảng”, cho nên hình tượng có một chút tương đồng nhau!”
“……”
Hàn Nha có chút khinh thường mà móc móc lỗ tai, bĩu bĩu môi rồi tiếp tục xem phim.
Không hổ là ngày công chiếu đầu tiên, đội truy tinh (Fans của diễn viên) thật sự đến không ít…
Bất quá có một nói một, hóa trang của Hứa Trăn trong bộ điện ảnh này thật sự rất bắt mắt, hắn ngồi trên nóc nhà, tư thế tiêu sái, nụ cười nhẹ nhàng, ngược lại bầu trời trong xanh thẳm phía sau, toát ra khí chất thiếu niên anh hùng.
“Dương Diên Tự! !”
Nhưng mà ngay sau đó, một âm thanh giận dữ gầm lên, lúc này một bóng người hơi chật vật chạy ra khỏi phòng, xoay người nhìn về phía nóc nhà, chỉ vào mũi Dương Thất Lang mà hô lên: “Ngươi xuống đây cho ta!”
Lúc này máy quay đã cắt cận cảnh: Chỉ thấy, trên khuôn mặt của người vừa mới chạy ra bị vẽ tèm lèm bằng mực nước, râu quai nón, vòng tròn trên mắt, hạt gai đầy mặt, nhìn lại thì đúng là Từ Hạo Vũ đóng vai Dương Lục Lang.
“Ha ha ha ha ha!”
Dương Thất Lang nhìn thấy bộ dáng của đối phương thì phá lên cười to, hắn đứng ở trên nóc nhà, giả làm mặt quỳ mà khiêu khích huynh trưởng: “Có bản lĩnh thì huynh lên đây đi!”
Dứt lời, hắn bắt đầu di chuyển, thân thể linh hoạt mà nhảy từ nóc nhà này đến nóc nhà khác, nhẹ nhàng như gió mà nhảy nhót lung tung trên các nóc nhà của Thiên Ba phủ.
Ngay sau đó, màn hình nhanh chóng chuyển sang góc nhìn của Dương Thất Lang.
Hắn đem bao cát trong viện đổi thành bột mì, Dương Ngũ Lang vừa đi tới thì hắn một quyền đấm xuống, bột mì văng tung tóe lên người gã.
Tứ Lang tiêu sái chém một nhát vào cây cọc gỗ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lãnh khốc, kết quả còn chưa kịp quay đầu thì đai lưng đã bị lão Thất nhanh tay cắt đứt, quần tức khắc rớt xuống dưới;
Tam Lang đang đọc sách cho mấy đứa nhóc ở trong phòng, nhưng vừa quay đầu lại thì sách đã bị người ta đánh tráo, còn thứ đang cầm trong tay chính là một quyển đông cung, mấy đứa nhóc xung quanh liền tò mò mà ghé đầu qua…
“Lão Thất! Ngươi đứng lại đó cho ta! !”
Trong Thiên Ba phủ, Dương Thất Lang một đường nghịch ngợm gây sự, chọc đến gà bay chó sủa, tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Thẳng đến cuối cùng, phụ thân Dương Kế Nghiệp vừa mới diện thánh trở về, lúc xuống ngựa đi vào trong phủ, thì bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, một thùng mực nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Dương Kế Nghiệp đứng thẳng bất động, tức giận đến mức cơ bắp trên mặt đều co giật.
Sau một lúc lâu, ông mở miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên: “Dương Diên Tự! !”
Ngay sau đó, màn ảnh đi tới trước cửa Thiên Ba Phủ.
Trong viện truyền đến âm thanh “Bang, bang” của roi mây cùng với tiếng kêu thảm thiết “Ai nh ai nha” của Thất Lang.
“Ha ha ha ha ha……”
Bởi vì tiết tấu rất đúng chỗ, cho nên trong rạp chiếu phim liền vang lên âm thanh cười vang của khán giả.
Hàn Nha không cười khoa trương như vậy, hắn chi là hiểu ý mà nhếch nhếch khóe miệng.
Làm một lão bánh quẩy với thâm niên bình phim nhiều năm, cho nên hắn có yêu cầu rất cao về khoản gây cười.
Tuy nhiên, điều chân chính làm cho hắn kinh ngắc là, bộ phim này lại dùng một phương thức như vậy để giới thiểu tất cả bảy người con trai của Dương gia.
Bắt đầu từ Lục Lang, thì mỗi một vị ca ca đều bị Thất Lang chọc ghẹo đến nổi đóa, chỉ với một màn ngắn ngủi nhưng lại có thể bày ra hình tượng nhân vật một cách khá rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận