Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 159: Lão Đại "Hung Ác"

Nhìn thấy những người tự nhận mình có bản lĩnh võ thuật đang lần lượt bước ra ngoài, hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định trầm mặc không đứng dậy.
Dù sao cũng chỉ là phâm nhóm mà thôi, dù là nhóm ưu tú hay nhóm "bình dân", thì không cần luyện tập động tác sao?
Một lúc sau, Ngô Trung Tín nhìn xung quanh, thấy không có người nào nữa đứng lên, liền vỗ tay nói với trợ lý khác của mình: "Tiểu Chu, trước tiên cậu để những người còn, luyện tập lại làm nóng cơ thể.”
Dứt lời, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Lâm Gia, Hàn Thanh Phong và những người khác, nói: “Các vị vừa rồi mới bước ra khỏi hàng, đi theo tôi, tôi đưa mọi người đi gặp vị lão đại “đặc biệt”.”
“Lão đại?” Nhóm người không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò.
Người có thể được Ngô Trung Tín gọi là đại lão, sẽ như thế nào đây?
Bản thân Ngô chỉ đạo cũng đã là một cao thủ võ thuật nổi tiếng rồi!
Hàn Thanh Phong mở miệng hỏi: “Ngô chỉ đạo, là vị lão đại nào vậy?”
Ngô Trung Tín thần bí mà cười, nói: “Lát nữa cậu sẽ biết, vị này là lão đại đứng đầu trong nghành mà tôi thông qua quan hệ cá nhân mới mời được.
"Chỉ trong ba ngày, hắn không dạy cụ thể bất cứ điều gì, nhưng hắn sẽ giúp mọi người thiết kế phong cách võ thuật của riêng mình dựa trên điều kiện của từng người và các nhân vật trong bộ phim.
"Thời gian có hạn, cơ hội rất hiếm, mọi người nhất định phải trân trọng!"
Nghe hắn nói như vậy, một số người trong nhóm ưu tú cũng có chút tò mò xen lẫn với kiêu ngạo.
Đặc biệt là nam chính Hàn Thanh Phong.
Y nhìn Hứa Trăn không bước ra khỏi hàng, liền tức khắc tự tin lên gấp bội.
Vốn dĩ, điều mà Hàn Thanh Phong lo lắng nhất là Hứa Trăn, người đóng vai Hạ Tuyết nghi, sẽ cạnh tranh với y.
Trong nguyên tác, nhân vật Hạ Tuyết Nghi này được thiết lập rất xuất sắc, nếu vừa đánh hay lại diễn tốt thì chính là nhân vật át chủ bài, nắm giữ tiết tấu.
Lúc trước nghe nói Trần Chính Hào muốn tới thử vai Hạ Tuyết Nghi, lúc đó Hàn Thanh Phong lo lắng đến mất ngủ mấy đêm. Cũng may, cuối cùng công ty đã chọn một nam diễn viên trẻ tuổi vừa mới nổi tiếng.
Nếu không, để Trần Chính Hào đóng vai Hạ Tuyết Nghi, y sẽ có thể sẽ trở thành nhân vật nam chính, đồng thời là một hướng dẫn viên du lịch.
Nhìn nguyên tác của “Máu Đào Kiếm” !
Viên Thừa Chí mỗi lần đi đến chỗ nào đều tự giác giới thiệu với mọi người, ở nơi này “Kim Xà Lang Quân”, đã từng lập chiến công vĩ đại gì?
Mẹ nó, đây còn không phải hướng dẫn viên du lịch thì là gì?
Nếu diễn viên không đủ xuất sắc để thể hiện nhân vật, thì người kia chỉ có thể là họa áo điểm rồng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hàn Thanh Phong đắc chí mà thầm nghĩ, ở bộ phim võ thuật này, y nằm trong nhóm ưu tú, mà Hứa Trăn chỉ có thể vào nhóm bình thường.
Đến lúc đó, động tác của hắn không đẹp bằng mình, vậy đạo diễn sẽ ưu tiên tập trung quay nhiều cho ai?
Không nói thì ai cũng biết.
Nghĩ vậy, y vui vẻ đi theo chỉ đạo Ngô Trung Tín ra khỏi cửa, rẽ vài góc, đến một phòng tập khác trong cùng tòa nhà.
Phòng tập này không lớn như trước, chỉ vẻn vẹn chưa đầy 100 mét vuông. Nhưng đối với sáu, bảy người bọn họ, chỉ bấy nhiêu là vừa đủ dùng.
Hàn Thanh Phong nhìn về phía trước và thấy, trước tấm gương lớn ở phía tây phòng tập, một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao đang chậm rãi đánh quyền.
Tóc của người đàn ông này khá mỏng và đang có xu hướng hói nặng, nhưng độ dài vừa chạm đến mang tai, nhìn qua lại mang cảm giác của một nghệ thuật gia phóng đãng.
Nhưng mà lúc này, Hàn Thanh Phong không có ý định suy luận tính cách của người này dựa trên kiểu tóc của đối phương.
Bởi vì vị lão đại, y quen biết.
Không bằng nói, hầu hết những người ở đâu đều quen biết ông ta.
“A……”
Khoảnh khắc Hàn Thanh Phong nhìn thấy "Đại lão thần bí" này, sau lưng y lâpk tức vang lên những tiếng trầm thấp.
Liền ở Hàn thanh phong nhìn đến vị này “Thần bí đại lão” trong nháy mắt, phía sau truyền đến từng tiếng kinh hô to nhỏ.
Lâm Gia nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang đánh quyền, không khỏi trợn to hai mắt và kêu lên: "Đổng Kỳ Ngọc lão sư!”
Đúng vậy, vị “Nghệ thuật gia” hói đầu, tóc dài này chính là Đổng Kỳ Ngọc, chỉ đạo động tác của đoàn phim “Dạ Vũ Giang Hồ”.
Đồng thời cũng là lão đại “Hung ác” có tiếng trong nghề.
Vừa nhìn thấy Đổng Kỳ Ngọc, đám người ngạo mạn vừa rồi giông như bị dội một chậu nước đá lớn lên đầu, toàn thân không rét mà run cầm cập.
Trời xanh a!
Tại sai lại xui xẻo như vậy, nhất định phải để ta đụng phải vị này!
Lão đại thực sự đúng là lão đại, nhưng mà…
Bọn tôi còn đang mỏi mắt để chờ bị “Chỉ đạo”, nhưng kết quả không nghĩ tới, “Chỉ đạo” này hoàn toàn đúng với nghĩa đen?
Bây giờ tôi quay lại thì còn kịp không? !
Ngô Trung Tín nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mấy người này, cũng không khỏi đắc ý cười nói: “Thế nào? Bất ngờ lắm đúng không?
“Tôi đã mất hơn nữa ngày mới có thuyết phục Đổng lão sư đến đây đó, các vị nhất định phải trân trọng cơ hội hiếm có này!”
Mọi người lần lượt quay đầu lại, ánh mặt nhìn Ngô Trung Tín giống như đang thấy một cương thi.
Ai cần ông đi cầu người ta?
Hiện tại, bọn tôi có thể cầu xin ông mau thỉnh cái người này rời đi được không?
Vài phút sau, Ngô Trung Tín giao 6 người này cho Đổng Kỳ Ngọc, sau đó liền tức tốc quay về phòng luyện tập vừa rồi, mang theo những người còn lại, tranh thủ luyện tập động tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận