Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 543: Những Đứa Con Của Hoa Hạ

“Chư vị huynh đệ, để ta giới thiệu một chút!”
Truyền Võ ôm Tiên Nhi đến bên cạnh mình, quay đầu nhìn các tướng sĩ chung quanh, trong hơi cảm khái mà cười nói: “Vị này chính là tỷ của ta, không dối gạt các ngươi, cái tên “Tam Giang Hồng”, các ngươi đã nghe qua chưa?”
Vừa nghe lời này, các chiến sĩ chung quanh nhìn vị cô nương xinh đẹp trước mắt này, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tam Giang Hồng?
Cô ấy chính là thổ phỉ danh xưng hiển hách Nhị Long sơn? !
Cái này….. Nhìn qua không giống thổ phỉ nha!
So với sự kinh ngạc của binh lính phía dưới, các tiểu đoàn trưởng đều quá quen thuộc với Tam Giang Hồng.
Trong đó một người chỉ vào Tiên Nhi, nhịn không được cười nói: “Còn không phải là Nhị Long sơn Tam Giang Hồng sao? Nghe nói qua, có nghe nói qua, hơn còn từng đánh “giao hữu” !”
Người bên cạnh gật đầu cười, "Đúng vậy, đánh “Giao hữu”, trời đất tối sầm!”
Tiên Nhi nghe được lời này, cũng nhịn không được cong môi cười.
Cô bỏ hai khẩu súng ra khỏi thắt lưng, ôm quyền nói: “Các vị trưởng quan, xin lỗi, Tam Giang Hồng trước kia có đặc tội các vị!”
Vị tiểu đoàn trước nói chuyện trước đó, vội xua tay, nói: “Hiện tại đừng nói đến chuyện đó nữa.”
“Ngươi giúp chúng ta đánh giặc, đó chính là chiến hữu, là một huynh đệ trong chiến hào!”
“Chúng ta còn phải thay phụ lão hương thân đa tạ các ngươi!”
Lời này vừa ra, những người lính khác xung quanh ngay lập tức cổ vũ và bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với họ.
Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu. (Tạm dịch: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù)
Trước đây, quan phỉ không chung đường, nhưng hiện tại đối mắt với giặc ngoại xâm, bọn họ đều đứng trên cùng chiến tuyến.
Tiên Nhi quay đầu nhìn đất đai Đông Bắc ở xung quanh, nghiêm mặt nói: “Các vị trưởng quan, Tam Giang Hồng ta cũng có xuất thân thấp, vì không có đường sống nên mới lên núi làm tặc, hôm này lại vì giặc xâm lược mà xuống núi.”
“Tất cả là vì sao? Chính là vì ta cũng là người Hoa Hạ.”
“Giặc đánh tới nhà, chỉ cần trong tay nắm súng thì sao có thể trơ mắt nhìn!”
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía nhóm thổ phỉ Nhị Long sơn ở phía sau và hét lớn: "Trước khi chúng ai đến, chúng ta đã thống nhất rằng lần này chúng ta xuống núi với quyết tâm phải chết, ai cũng không tiếc mạng!"
“Vô luận như thế nào, nhất định phải đánh đuổi bọn Tiểu Quỷ Tử (Tác dùng từ
小鬼子

, đại khái là chỉ Nhật Bản) ra khỏi Hoa Hạ!”
……
Nhìn thấy một màn như vậy, vô số khán giả trước TV đều thay đổi sắc mặt.
Nhóm người trong màn ảnh nhìn qua có chút buồn cười, nhưng lại không thể cười.
Truyền Võ không nghe lời cấp chỉ huy, sẵn sàng dẫn đầu một nhóm “Tán binh”, còn Tiên Nhi thì dẫn theo huynh đệ thổ phỉ, một đường xuống núi đánh giặc.
Ngoài những người lao ra tiền tuyến, còn có một số thường dân tình nguyện đến phát cơm cho binh lính và băng bó vết thương cho họ - đây đều là những "lực lượng phòng giữ" vẫn còn ở A Lặc Cẩm.
Nhóm người này không có ngoại hình nghiêm chỉnh của quân đội cũng như không có tính kỷ luật nghiêm túc.
Mặc quần áo kỳ quái và cầm nhiều loại trang bị, một người đám người bị thuốc súng của chính trường hun đến mặt mũi dính đầy tro xám.
Nhưng chính đoàn người như vậy càng khiến người ta cảm thấy tấm lòng của người quân tử thề quyết bảo vệ quê hương đất nước.
Chẳng phân biệt quân dân, chẳng phân biệt thân phận, đều là những người còn của Hoa Hạ.
Thà rằng chết trận, không làm nô lệ vong quốc, đây là tín niệm duy nhất của bọn họ.
……
Cốt truyện sau vẫn tiếp tục nhịp độ nhanh như trước đó, nhóm binh lính khí phách này đã anh dũng chiến đấu chống lại kẻ thù và nhiều lần chặn đứng thành công bước tiến của Quỷ Tử.
Truyền Võ và Tiên Nhi đã thành thân trên chiến trường, dưới sự khuyến khích của các huynh đệ.
Chiếc xe tăng bị nổ tung chính là kiệu hoa của bọn họ, lửa đạn trên chiến trường là pháo hoa chúc phúc của hai người.
Truyền Võ ôm lấy Tiên Nhi, hưng phấn xoay một vòng lớn ở trên xe tăng.
Nữ tặc nhiều năm lăn lộn trên mũi đao rốt cuộc lại một lần nữa bày ra vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, giống như nhiều năm trước, hai người thả bè đính ước ở bên cạnh dòng sông.
Trước đây, Tiên Nhi vì cầu Chấn Tam Giang tha cho Truyền Võ, mà gỡ bỏ vòng tay bạc đính ước, hôm nay một lần nữa lại được Truyền Võ đeo lên tay và trở thành vật tín chứng minh cho lời hứa hẹn trọn đời của họ.
“Truyền Võ, ngươi biết không……”
Tiên Nhi ghé vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Kể từ khi ở Sơn Bãi, tỷ đã thích ngươi.”
Truyền Võ giật mình, sau một lúc lâu, nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười, lắc đầu nói: “Ta thì không phải.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn kên trời cao, nói: “Năm đó, mẹ ta nói, cha ta vừa nghe tỷ bị bó chân, khóc đến lợi hại, ông liền một hai xông vào nhà không cho bọc, nói lão Chu gia ta muốn khuê nữ này.”
“Lúc ấy ta còn nghĩ, tại sao lại hứa cho ca của ta mà không phải cho ta, ta cũng là con trai của lão Chu gia…”
“Bang!” Vừa nghe lời này, Tiên Nhi đã đánh vào sau lưng của Truyền Võ, nói: “Được lắm, tên tiểu tử nhà ngươi!”
“Cư nhiên dám nhớ thương tỷ ngươi.”
“Ha ha ha……” Truyền Võ cũng không né tránh, tùy ý để cô đánh, cười đến thập phần thoải mái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận