Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 847: Môn Sinh Nhà Ai? ?

Nghe thấy những âm thanh khen ngợi ở xung quanh, Hứa Trăn hơi ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Có thể cùng xướng kịch với các lão gia tử, hơn nữa còn bao gồm “Dương Tử Dung” chân chính, Hứa Trăn thật sự cảm thấy thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Chít……”
Nhưng mà, đúng lúc này, bên trong phòng chiếu đột nhiên truyền ra một trận tạp âm.
Một lát sau, âm thanh bộ phim đột ngột vang lên.
Nhóm lão gia tử trong rạp còn đang hưởng thụ “bản live tại hiện trường” thì đột nhiên bị cắt ngang, ngay lập tức cả đám đều hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ sửng sốt một thoáng rồi chợt không hẹn mà cùng nhau nổi giận đùng đùng.
“Cái gì vậy, nên tới thì không tới, lúc không nên tới thì lại tới!”
“Đúng là giày vò người khác, cái này đã ngưng bảy tám phút rồi, hiện tại mấy người lại mở lại một lần nữa? !”
“Mẹ nó, đám bạn già của ta từ xa đến đây xem điện ảnh, nhưng lại mấy người lăn lộn như vậy? !”
“……”
Chỉ một thoáng, âm thanh chửi mắng không ngừng vang lên bên trong rạp chiếu phim, đám lão gia tử xoắn tay áo lên, thậm chí còn tức giận hơn là lúc âm thanh phát sinh trục trặc.
Giám đốc rạp chiếu phim cũng vừa đuổi tới hiện trường, vốn định xin lỗi mọi người, đồng thời đề xuất phương án xử lý và hỏi ai muốn tiếp tục xem và ai muốn thay đổi rạp chiếu để xem lại.
Nhưng mà, nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt trước mắt giám đốc không khỏi sửng sốt, nhất thời không dám nói lời nào.
Đây là tình huống gì?
Tại sao sau khi sự cố đã được khắc phục nhưng mọi người thậm chí còn tức giận hơn? ?
Mắt thấy các lão gia tử càng mắng càng hung, giám đốc triển lãm cũng phát hoảng, không biết nên xử lý như thế nào.
Liếc mắt một cái, trong mặt đều là đầu hói, tóc bạc, bình quân độ tuổi cũng phải trên 70.
Nếu như khiến ai đó nỗi điên thì bản thân mình cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này!
Không còn lựa chọn nào khác, người quản đành phải nhanh chóng liên hệ với người phụ trách triển lãm điện ảnh.
Người phụ trách nghe được tình huống này thì không nói hai lời, lập tức mang người chạy đến đây, phân phát đồ vật đến từng ghế khán giả.
Giám đốc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thứ bọn họ phát chính là gạo, dầu ăn và trứng gà…
Giám đốc: “……”
Thứ gì đây?
Hoàn trả vé người ta còn không muốn, ngươi lại đi phát mấy cân gạo? ?
—— nhưng mà sự thật chứng minh, điều này hoàn toàn có ích.
Mấy rương “Vật tư chiến lược” đã được phát xong, bầu không khí tức giận trong rạp chiếu cũng nhanh chóng ổn định lại.
Mấy lão gia tử cúi đầu nhìn gạo cùng trứng gà dưới chân mình thì ai ai cũng lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục xem điện ảnh.
Mà giám đốc rạp chiếu phim đứng ở cửa, nhìn về phía phòng chiếu đã yên tĩnh, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Trách không được người ta có thể lên làm lãnh đạo……
Một màn xã giao cấp giáo khoa nằm ngoài tầm với của tôi!
……
Mà cùng lúc đó, ở rạp chiếu phim.
Hứa Trăn cùng Lâm Hiểu Ba ngồi ở hàng cuối cùng nhìn gạo, dầu lạc và các vật dụng khác do nhân viên mang đến thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Trăn xách hộp quà mà vàng nâu lên và nhìn nó dưới ánh sáng từ màn ảnh.
Chỉ thấy bên trên hộp qua ghi năm chữ lớn: “Nông Trại Trứng Gà Ngốc.
Hứa Trăn: “……”
Này……lát nữa có nên mang về hay không? ?
……
“Trí Thủ Uy Hổ Sơn” có tổng thời lượng 118 phút và kết thúc vào lúc 5 giờ chiều.
Sau khi rời khỏi phòng chiếu phim, Hứa Trăn lại đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, cùng Lâm Tiểu Ba bàn bạc đi đến phòng triển lãm số 1 để cùng nhau xem một bộ phim khác.
“Này, hai tiểu tử phía trước!”
Nhưng mà, hai người vừa rời khỏi phòng chiếu không bao lâu thì liền nghe được phía sau có người gọi bọn hắn.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy bảy tám ông lão đầu tóc bạc phơ.
Thấy hai người họ dừng lại, nhóm lão gia tử lập tức tiến lên và vây quanh Hứa Trăn với nụ cười thân thiện, trong khi Lâm Hiểu Ba bị đẩy sang một bên một cách không khách khí.
"Đây chính là người vừa xướng đoạn “lên núi đánh hổ” đúng không?”
Một ông lão trong đó ngẩng đầu lên, cười với Hứa Trăn: "Cậu hát thật hay, giọng trong trẻo, hương vị rất tốt!"
“Không biết đang là môn hạ của nhà nào?”
Hứa Trăn nghe được lời này, vội vàng xua tay nói: “Quá khen, lão tiên sinh, ta không học kinh kịch, chính là xem điện ảnh nhiều, cho nên bắt chước Đồng lão tiên sinh.”
Nghe được lời này của hắn, mấy lão gia tử xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, tán thưởng.
“Ai u, người ngoài nghề có thể bắt chước đến trình độ này, đúng là ghê gớm!”
“Tiểu tử, bát cơm này không tệ đâu, ai, chỉ tiếc tuổi tác hơi lớn, vì sao khi còn bé lại không nghĩ tới bái sư học tập?”
“Không lớn không lớn, cậu mới 20 đúng không? Có thể xướng thành như vậy, thay đổi giữa chừng cũng kịp. Chỉ là, một ít ca xướng, ngâm xướng, kỹ năng cơ bản chưa chắc có thể dễ dàng bù đắp."
“Tiểu tử có dáng đứng, dáng ngồi rất khá, nhưng gầy quá, thân thể này khó ra dáng võ sinh.”
“……”
Lão gia tử vài tóm được Hứa Trăn thì lập tức khen ngợi không ngừng nghỉ, khen đến mức Hứa Trăn không dám nhận.
Sau khi khen xong, nhóm người này rốt cuộc “Cháy nhà ra mặt chuột”, cầu Hứa Trăn xướng lại một đoạn “Lên hổ đánh núi” hoàn chỉnh.
Nhìn thấy vẻ mặt trông mong của những trưởng bối ở xung quanh mình, Hứa Trăn không có gan từ chối, vì vậy hắn đã lén lút trốn trong hành lang bên cạnh và hát cho bọn họ nghe đoạn "Xuyên biển rừng vượt cánh đồng tuyết khí phách hiên ngang”.
Nhưng vừa mở giọng, còn chưa hát được mấy câu thì đã thấy có người đi xuống cầu thang.
Mọi người ngượng ngùng chặn đường, chỉ phải phải nép vào góc hành lang.
Nhưng mà, hắn vừa định mở miệng hát tiếp, thì liền nhìn thấy trong góc đột nhiên có một người xa lạ đi ra khỏi một cánh cửa.
Hứa Trăn vừa xướng được ba chữ “Xuyên biển rừng” thì đột nhiên im bặt.
Kẻ lạ mặt vén quần lên và bất giác sững người khi thấy một nhóm lão gia tử đang nghe xướng kịch ở trước cửa nhà vệ sinh.
Vị này người xa lạ dẫn theo quần, nhìn thấy này đàn đứng ở WC cửa nghe diễn lão đầu nhi, theo bản năng mà cứng lại rồi bước chân.
Một lát sau, hắn quay mặt qua chỗ khác, lập tức rời khỏi khu vực này.
Không nghe thấy, không nhìn thấy, cái gì cũng không biết.
Hứa Trăn bị bao vây ở chính giữa cũng đỏ bừng cả mặt, vội vàng duỗi tay túm chặt vành nón, sợ sẽ bị người nhìn ra là ai.
Mãi cho đến khi người vừa rồi rẽ khúc cua và rời khỏi khu vực, hắn mới lúng túng tiếp tục xướng kịch dưới sự thúc giục của những trưởng bối ở xung quanh.
“Xuyên biển rừng vượt cánh đồng tuyết khí phách hiên ngang, trừ hào hùng gửi chí khí đối mặt dãy núi……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận