Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 467: Không Có Trong Kịch Bản

Không phải Từ Hạo Vũ chưa từng học diễn xuất từ người khác.
Khi mới vào nghề cách đây hai năm, Từ Hãn đã từng đặc biệt tìm một giáo viên diễn xuất để dạy gã cách diễn xuất.
Nhưng Từ Hạo Vũ học nửa ngày, lại càng học càng mơ hồ.
Khi gã nghĩ về lời thoại thì không thể chú ý đến hành động, khi gã nghĩ về cảm xúc, thì bản thân lập tức quên lời thoại, còn khi gã nghĩ về cảm xúc thì lại không thể biểu đạt đúng chỗ, tay chân luống cuống, rối tinh rối mù.
Chưa từng có ai nói với gã: Không kiểm soát tốt được cảm xúc thì đừng làm, ngươi cứ dứt khoát diễn mặt than đi!
Giờ này khắc này, Từ Hạo Vũ cảm giác chính mình như đang bật hack—— Cảm giác chuyên chú đọc lời thoại thật con mẹ nó quá sướng!
Hóa ra, mình không phải là phế vật thuần túy, mà mình còn có thể làm tốt một số việc!
Tất cả là do lão sư trước không dạy!
……
Buổi quay phim trên phim trường vẫn đang tiếp tục.
Dương Thất Lang vừa mới ăn một cái tát, lại nghe lục ca đang giải vây cho mình, ánh mắt lóe lên lập tức nôn nóng hét to: “Chuyện này không có nửa điểm quan hệ với Lục ca!”
“Tất cả đều là một mình ta làm!”
Hắn cưỡng chế lửa giận trong mắt, vén vạt áo lên, thần sắc nghiêm nghị mà quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Kế Nghiệp, nói: “Muốn giết muốn đánh thì cứ tự nhiên, cha đánh chết ta đi rồi mang thi thể ta đến bồi tội với Phan thái sư!”
“Bang!”
Một âm thanh vang lên trong không khí, Dương Kế Nghiệp tức giận mà trực tiếp quất một roi vào phía sau lưng Dương Thất Lang.
Roi này là do đoàn phim đặc biệt chế tạo, được làm bằng chất liệu mỏng nên khi bị đánh cũng không quá đau.
Nhưng diễn viên đóng vai Dương Kế Nghiệp vì hiệu quả của cảnh quay mà ra tay không hề kiêng nể, ông ta giơ cao cánh tay, hung hăng quất xuống, âm thanh từ đuôi roi vang lên khắp trường quay khiến cho người xem gần như nổi một thân da gà.
Hứa Trăn lúc này quỳ trên mặt đất, chỉ mặc một bộ y phục mỏng.
Một roi quất xuống, thân thể hắn run lên, phát ra tiếng rên rỉ nghẹt thở, mơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn trên tấm lưng gầy, gầy đến mức dường như bị roi xé toạc ra.
Khi Từ Hạo Vũ bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trái tim đột nhiên thắt lại, nhìn thấy roi tiếp theo của Dương Kế Nghiệp sắp giáng xuống, gã gần như vô thức lao tới, vươn tay túm lấy đuôi roi, vội vàng kêu lên: “Cha!”
Một màn này đã khiến Hứa Trăn, diễn viên vai Dương Kế Nghiệp cùng với đám người Từ Hãn ở bên sân đều phải sửng sốt.
Túm roi?
Đây…… Là động tác không có trong kịch bản.
Lúc này, Từ Hạo Vũ vẫn duy trì tư thế quỳ gối, trong tay cầm đuôi roi, bướng bỉnh mà nhìn Dương Kế Nghiệp, khẩn cầu nói: “Cha!”
“Tất cả lỗi đều là của ta! Thất Lang còn nhỏ, hắn chịu không đòn roi, muốn đánh thì cha cứ đánh ta đi!”
Kinh ngạc trong mặt Dương Kế Nghiệp vừa lóe lên liền lập tức biến mất.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Từ Hạo Vũ hoàn toàn thay đổi.
Tuy gã không gào khóc hay cười to, không nhíu mày, trừng mắt nhưng sự quan tâm cùng với vẻ nôn nóng trong ánh mắt đều bộc lộ ra ngoài, vừa thân thành vừa tự nhiên.
Bên sân.
Từ Hãn nhìn thấy một màn này, “Đằng” một tiếng mà từ trên ghế đứng dậy, cơ hồ là gầm lên với đạo diễn: “Đặc tả! Đặc tả!”
Không cần ông ta nói, đạo diễn đã sớm để người quay phim tiến hành một cảnh quay cận cảnh, thu lại rõ ràng và trọn vẹn một cảnh vừa rồi.
——Quá nổi bật!
Đạo diễn đã quay Từ Hạo Vũ trong 8 ngày, ăn phân hơn một tuần, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới, gã có thể diễn một màn đặc sắc như vậy!
Cái gọi “Bậc trí giả nghĩ ngàn điều, tất cũng có một điều sai”, chính là đang chỉ thời khắc này!
……
“Bang!”
Trên trường quay, Từ Hạo Vũ còn không kịp nổi bật quá ba giây thì đã bị diễn viên đóng vai Dương Kế Nghiệp trực tiếp tát thẳng vào mặt.
Dựa theo kịch bản, Dương Kế Nghiệp lúc này phải nên dùng roi để quất.
Nhưng roi lại bị hài tử thiếu lễ phép này túm chặt, dưới tình thế cấp bách, lão gia tử đành phải dùng tay.
Không có biện pháp, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa!
Ngay sau đó, Dương Kế Nghiệp hung hăng rút roi khỏi tay Từ Hạo Vũ, cả giận nói: “Tốt lắm! Một khi đã như vậy, ta liền đánh chết ngươi!”
Từ Hạo Vũ bị cái tát bất ngờ làm cho choáng váng, đầu óc nhất thời rối bời, không biết nên ứng đối như thế nào.
Hứa Trăn nhìn thấy gã ngây người, thì biết không thể tiếp tục trì hoãn mà nhanh chóng lướt qua lời thoại của mình, nghĩ cách cứu tràng: “Cha, hài nhi biết sai rồi! Người đừng đánh Lục ca!”
Hắn vẫn duy trì tư thế quỳ xuống, vội vã lết về phía trước khoảng nửa mét, chắn trước người Từ Hạo Vũ.
Vẻ quật cường, bướng bỉnh, kiệt ngạo khó thuần mới vừa rồi gần như đã bị hắn vứt lên chín tầng mây, Hứa Trăn cuống quít nói: “Là ta…là ta trái với gia quy!”
“Là ta cậy mạnh!”
“Là ta đánh chết người, tổn hại uy danh của Dương gia!”
Hắn túm lấy vạt áo của Dương Kế Nghiệp, trong mắt mang theo vẻ cầu xin, nói: “Cha, ta biết sai rồi!”
“Cha đánh ta đi, dùng gia pháp xử trí ta!”
Nói nói, hốc mắt của hắn dần dần đỏ lên: “Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, cha, ngươi trói ta đi gặp quan đi, đền mạng cho Phan Báo!”
“Ta tự làm tự chịu, không liên lụy đến người khác!”
Dương Kế Nghiệp cúi đầu nhìn biểu tình của Thất Lang, trong lòng tức khắc đau xót.
Sau một lúc lâu, ông ta nhịn không được mà thở dài một tiếng, ném roi trong tay xuống, phất tay áo xoay người, nói: “Người đâu, trói Dương Diên Tự lại cho ta!”
“Ta lập tức dẫn hắn đến diện thánh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận