Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 399: Y Là Lão Sư Của Tôi

Sau một phen hàn huyên đơn giản, người chủ trì không có trực tiếp hỏi hai người thêm câu nào nữa mà là phát lên một đoạn video đã được biên tập cắt nối.
Trong video, phóng viên hỏi Trần Chính Hào: “Cậu và Hứa Trăn có quan hệ như thế nào ở trong phim và ngoài đời?”
Trần Chính Hào bộ dáng ít nói cười mà nghiêm túc nói: “Trong phim là đối thủ, bên ngoài là bạn bè.”
“Tôi không có nhiều bạn bè trong ngành, Hứa Trăn xem như là những người bạn thâm giao có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Phóng viên tiếp tục hỏi: “Vậy các cậu ngày thường có hay liên lạc cho nhau hay không?”
Trần Chính Hào đáp: “Rất ít. Cuộc sống của diễn viên tương đối bận rộn, thời gian dùng để xã giao rất có hạn. Nhưng vào ngày lễ tết, Hứa Trăn đều sẽ gửi tin nhắn chúc phúc cùng với một số món quà nhỏ.”
Nói tới đây, y nâng tay phải của mình lên, nói tiếp: “Ví dụ như vòng tay hạt bồ đề này, Hứa Trăn đã tặng cho tôi vào sinh nhật năm trước, tôi rất thích, cho nên vẫn luôn mang theo.”
“……”
Mấy vấn đề kết thúc, hình ảnh vừa chuyển, trên màn hình lớn lại chiếu đoạn phỏng vấn của Hứa Trăn.
Cùng một dạng câu hỏi, Hứa Trăn trả lời với vẻ mặt thành thật: “Hào ca là một vị tiền bối mà tôi rất hâm mộ, tuy rằng chỉ hợp tác quá hai lần, nhưng y đã chỉ cho tôi rất nhiều kinh nghiệm, có thể xem như là lão sư của tôi. Mỗi lần giao lưu với Hào ca, thì tôi đều cảm thấy mình lại tiến bộ thêm một ít.”
Hứa Trăn nói tiếp: “Nói là giao lưu nhưng kỳ thật cũng không dám nói lag giao lưu, bởi vì tôi luôn xem Hào ca là một vị sư trưởng, chủ yếu là tôi đơn phương kính trọng Hào ca.”
“……”
Hai đoạn phỏng vấn phong cách không quá giống nhau kết thúc, hình ảnh từ video biên tập lập tức trở về trường quay.
Lúc này, Trần Chính Hào nghiêng đầu nhìn Hứa Trăn ngồi ở bên cạnh, coi bộ có vẻ không dễ chọc.
Về phần Hứa Trăn, hắn nhịn không được mà dùng hai tay bưng mặt.
A…đoạn phỏng vấn này…
Đã bị biên tập quá mức rồi!
“Phảng phất nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của Trần Chính Hào”
“Tôi xem cậu là bằng hữu nhưng cậu lại xem tôi là lão sư? ? Tôi già đến vậy à? ?”
“Ha ha ha, không phải có câu “Vừa là thấy vừa là bạn” sao? Không sao đâu!”
“Cho nên nói cái vòng tay kia thật ra là quà tặng cho ngày nhà giáo đúng không?”
“……”
Không khí trong trường quay có chút ngượng ngùng nhưng cư dân mạng lại được dịp bình luận bẩn bựa, vô cùng sung sướng.
Bất quá nói trở về, thân là đại già Trần Chính Hào tự xưng là bằng hữu của Hứa Trăn, mà tiểu già Hứa Trăn lại cung kính xưng Trần Chính Hào là lão sư, tuy rằng trường hợp có điểm


, nhưng có thể chứng tỏ nhân phẩm của hai người thật sự không tồi.
Trần Chính Hào không có tự giữ thân phận, Hứa Trăn cũng không có cố ý nâng chính mình lên.
Này nếu là đổi một chút, thì mới thật sự là xấu hổ.
Cũng may phòng truyền hình trực tiếp không cố ý chê cười hai người, sau vài câu hướng dẫn của người dẫn chương trình, chủ đề đã dần đi đúng hướng.
Cả hai đã nói về một số điều thú vị trên phim trường và một số mối quan hệ thông thường của họ.
Hứa Trăn kể về lần Trần Chính Hào gọi điện và đề nghị hắn đi tranh vai diễn trong "Tam Quốc" và hướng dẫn hắn cách viết tiểu truyện của nhân vật.
Trần Chính Hào thì kể về việc y tham gia đoàn làm phim "Sở Lưu Hương truyền kỳ", khi đó Hứa Trăn cũng từng hướng dẫn các động tác võ thuật cho y, như vậy cũng xem là một nửa “Lão sư võ thuật”, y tựa hồ như đang nổ lực muốn hòa trận với Hứa Trăn.
Nghe Trần Chính Hào rõ ràng nhấn mạnh mấy chữ “Lão sư võ thuật”, khản giá ở hiện trường lập tức nghẹn cười, chỉ cảm thấy hình tượng cơ trí của Gia Cát Lượng trong phim, trong nháy mắt đã đổ nát đầy đất.
Mà Hứa Trăn thì càng không có nửa điểm khinh cuồng phóng túng, không coi ai ra gì như Chu lang. Bản thân hai diễn viên đều khác rất xa so với tính cách của nhân vật mình đảm nhiệm.
Nhưng càng là như vậy, mới càng làm người ta cảm khái năng lực biến hóa ảo diệu của các diễn viên.
Hắn rõ ràng không phải là người như vậy, nhưng lại có thể thông qua biểu diễn kỹ xảo mà làm người xem tin tưởng nhân vật này tồn tại, đồng thời lại tách biệt rõ ràng nhân vật với diễn viên.
Đây thật sự là tay nghề.
……
Sau khi cả ba trò chuyện ngắn ngủi một lúc, thì phim truyền hình phim chính phát sóng.
Hứa Trăn nhìn lên màn hình lớn trong phòng phát sóng trực tiếp, trong lòng không khỏi có chút xúc động: Haha, lần này tôi sẽ không bị đá ra ngoài...
Nếu đã không thể chen chân vào phòng vì đường truyền không ổn định, vậy mình cứ trực tiếp đi xem màn hình lớn, quả nhiên loại cảm giác này thật sự sảng khoái.
Bài hát mở đầu của “Tam Quốc” không phải là bài “Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy” mà là một đoạn cổ nhạc thuần túy mới được sáng tác.
Làn điệu giai điệu cổ xưa, đại lượng vận dụng chuông nhạc, trống trận, kèn chờ làm phối nhạc, nghe vừa cao vút hùng hồn, lại vừa sát khí lạnh thấu xương, có rất loại âm thanh va chạm binh khí, khoái mã dũng cảm khí phách, tung hoành sa trường.
Công bằng mà nói, đây thực sự là một bản nhạc rất hay, nhưng khán giả vẫn thích bản cũ hơn.
Lời bài hát của phiên bản cũ là "Lâm Giang Tiên" trích trong nguyên tác của "Tam Quốc Diễn Nghĩa", vừa sát đề lại vừa kinh diễm cộng với việc lôi kéo hồi ức, khiến bài hát trở thành một tác phẩm kinh điển không ai có thể vượt qua được.
Đôi khi, người ta phải cho phép các tác phẩm kinh điển tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận