Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 818: Dụ Dỗ

Trần Chính Hào cũng không chê phiền mà dặn dò thêm một lần nữa, không được nói chuyện với người lạ, không nhận quà của người lạ, có việc thì phải nhờ những người mặc đồng phục giúp đỡ, điện thoại báo uy…
Y nói đây đều là một phần của trò chơi và được thúc đẩy bởi mong muốn giành chiến thắng, cho nên cô bé vô cùng phần chấn mà học thuộc lòng mọi thứ.
……
Lại qua hai mươi phút, rốt cuộc nhòm bọn họ cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ, một hàng ba người rốt cuộc ngồi xe chạy tới địa điểm cuối cùng: quán ăn ở bờ biển.
Nhóm của Trần Chính Hào nhận được thẻ nhiệm vụ ở nơi này: mua mười loại món ngon tại các quầy hàng thực phẩm.
Sau khi nhận được thẻ nhiệm vụ, Liễu Mộng Dao vội vàng chạy khắp nơi tìm gian hàng, mà Trần Chính Hào lại không hề nôn nóng, y mang theo bé con chậm rãi đi ở phía sau, giống như không phải đang làm nhiệm vụ mà là đi dạo chợ đêm.
“A, bò viên nhà làm! Quan trọng nhất chính là món bò viên nhà làm này!”
Liễu Mộng Dao dạo một vòng, sau đó chỉ vào thẻ nhiệm vụ, nói: “Bò viên nhà làm là món số lượng có hạn, nếu chậm thì sẽ không mua được!”
Lúc này cô đang đợi khoai môn và lòng đỏ trứng muối, nói với Trần Chính Hào: "Hào ca, anh đi mua bò viên nhà làm đi, tôi và né sẽ xếp hàng ở chỗ này!”
Trần Chính Hào do dự một chút, rốt cuộc vẫn là đồng ý phương án này, nhưng trước khi đi, y vẫn dặn dò: “Khu chợ đêm này rất nhiều người, cô phải coi chừng bé con.”
Liễu Mộng Dao không kiên nhẫn gật gật đầu, phất tay nói: “Mau mau mau!”
"Nếu có thể xếp hạng, nói không chừng chúng ta có thể lật ngược ván cờ ở giai đoạn cuối cùng!”
Sau một hồi thương lượng, hai người liền phân công hành động.
Liễu Mộng Dao giao tiền, lãnh bảng số, ngồi xuống chiếc bàn dài trước gian hàng để chờ đồ ăn của mình.
Tuy nhiên, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì một nam thanh niên mặc áo phông trắng ngồi cạnh cô cố tình hắng giọng.
Liễu Mộng Dao quay đầu vừa thấy thì lắp bắp kinh hãi, thấp giọng kêu lên: “Đại uy?”
“Tại sao cậu lại ở chỗ này? Không phải ăn cua cho nên bị tiêu chảy sao?”
Quách Uy vừa mới ngồi xuống: “…”
“Khụ khụ,” Gã khụ khụ hai tiếng, nói một cách cứng nhắc, "Có lệ như vậy mà cô cũng tin?”
Liễu Mộng Dao nói: “Có lệ sao? Năm trước cậu đi quay chương Trình ở Tây Nam Lục, không phải cũng vì thức ăn mà nằm viện?”
Quách Uy: “……Đó là tôi không quen khí hậu!”
Nói tới này, gã miễn cưỡng cười cười, nói: “Không phát hiện sao? Một ngày hôm nay tôi đều đi theo hai người, bí mật hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ.”
Liễu Mộng Dao sửng sốt một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “A, sáng hôm nay ở quầy trái cây là cậu đúng không?”
Quách Uy vừa định thừa nhận, Liễu Mộng Dao lại tự bác bỏ suy nghĩ của mình, lắc đầu nói: “Không đúng, người kia cao hơn cậu, gầy hơn cậu, trắng hơn cậu, đôi mắt cũng to hơn cậu.”
chính mình lại đánh mất cái này giả thiết, lắc đầu nói: “Không đúng, “Hơn nữa lúc sau hắn còn biểu diễn nhào lộn, đây là khách mời nào sao?”
Quách Uy: “……”
Cảm ơn, người cô nói là Hứa Trăn, còn tôi là “A Di” quấn khăn lụa ở bên cạnh hắn.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện, Hứa Trăn "diễn trò nhào lộn" đã khom người và luồn ra phía sau cô bé.
Thấy Liễu Mộng Dao đều đang tập trung sự chú ý vào Quách Uy, thế là hắn nhân cơ hội vỗ vỗ sau lưng bé con.
Bé xoay đầu tới, nhìn thấy một ca ca tươi cười thân thiết đang ngồi xổm phía sau lưng mình, thế là nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
Hứa Trăn ra hiệu cho cô bé im lặng, sau đó nhỏ giọng nói: “Suyt, Niếp Niếp không phải sợ, nhỏ giọng một chút, ta là bằng hữu của Trần ba ba.”
Bé con nghe được nhũ danh của mình cùng ba chữ “Trần ba ba” thì chớp chớp mắt, theo bản năng mà thả lỏng cảnh giác.
“Còn nhớ ta không?” Hứa Trăn mỉm cười nói, “Ta chính là thúc thúc biểu diễn nhạo lộn vào sáng nay.”
Bé nghĩ nghĩ, trước mắt sáng ngời, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhớ rõ, là thúc thúc đu dây thừng!”
Hứa Trăn ngồi xổm phía sau cô bé, từ trong túi móc ra di động mà tổ chương trình chuẩn bị, phát ra một đoạn quảng cáo vô cùng xứng chứng, nhỏ giọng nói: “Niếp Niếp, con có thể giúp thúc thúc một việc không?”
“Con dùng điện thoại này, quay lại một đoạn biểu diễn nhào lộn giúp ta.”
Nói xong, hắn lại móc ra thể nhiệm vụ từ trong túi áo, nói: “Con giúp ta hoàn thành nhiệm vụ này, nhóm của con có thể kích phát một nhiệm vụ ẩn, giúp con đạt được 30 điểm, nhiều hơn những nhóm khác.”
Niếp Niếp ngeh được lời này thì đôi mắt tức khắc sáng lên, vội gật đầu không ngừng nói: “Được nha, được nha, con giúp thúc!”
Vừa nói, cô bé vừa cầm lấy tờ nhiệm vụ, nhưng bởi vì không biết nhiều chữ nên không hiểu trên đó viết gì.
Niếp Niếp quay đầu lại, muốn nói một tiếng với Liễu Mộng Dao, nhưng Hứa Trăn kéo cô bé lại, nhỏ giọng nói: “Không cần nói cho mẹ Liễu, đây là nhiệm vụ của con, nếu nói cho người khác biết thì sẽ không được tính.”
Sau một phen thuyết phục đơn giản, Niếp Niếp hơi suy tư rồi liền gật đầu đáp ứng.
Hứa Trăn vì thế liền tay chân nhẹ nhàng ôm cô bé khỏi chỗ ngồi, nắm lấy tay cô bé, tránh khỏi ánh mắt Liễu Mộng Dao rồi thong dong tự nhiên mà rời khỏi quán ăn.
Từ đầu đến cuối, tiểu cô nương không hề phát ra một âm thanh cầu cứu.
Tiếng xì xào bàn tán của hai người hoàn toàn bị che lấp bởi khung cảnh ồn ào của quầy đồ ăn.
Mà đây cũng là nhiệm vụ của Hứa Trăn trong giai đoạn cuối này: đừng làm gì cả, hãy để đứa trẻ tự mình rời đi với bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận