Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 924: Vụng trộm tu luyện, kinh diễm người xem?

Diễn viên kinh kịch chuyên nghiệp nếu như chỉ dựa vào bắt chước mà sống, là không có cách nào đặt chân trong giới.
Diễn viên truyền hình điện ảnh cũng giống như thế.
Nếu như Hứa Trăn thật tính bắt chước y nguyên bản gốc khi ở sân khấu "Lắng nghe giọng nói”, coi như có lỗi với danh hiệu Ngọc Lan thị đế của hắn.
"Cho mời "sát thủ mặt lạnh" phối đoạn phim truyền hình "Liệp Ảnh"."
Ngay lúc phối âm sắp bắt đầu, Hứa Trăn đã ổn định trước đầu thu.
Nhưng khi Lý Minh Viễn nghe được tên phim thì không khỏi sửng sốt.
"Liệp Ảnh"?
Tên này, có hơi quen tai, tựa như là phim chiến tranh tình báo hai năm trước nổi tiếng.
Nhân vật chính là ai...
Anh vô ý thức ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Sau đó, thình lình thấy một cặp mắt kiếm mày sáng.
Lý Minh Viễn chỉ cảm thấy trong lòng "lộp bộp" một tiếng, không khỏi há to miệng.
Anh nhớ rồi.
Nam chính "Liệp Ảnh" là Từ Hạo Vũ...
Là nam chính bùn loãng dán không dính tường, kỹ thuật diễn số âm, chọc cho dân mạng phải mosaic hai chữ nam chính, Từ Hạo Vũ...
Hứa Trăn phối âm cho thanh niên này?
Sau đó còn nói dùng giọng của chính diễn viên để lồng! ?
Hả... Thứ đó có thể bắt chước sao? ?
"Ha ha ha..."
Người chủ trì vừa công bố phim "Liệp Ảnh", đại sảnh bỗng nhiên vang lên một trận cười vang.
"Lắng nghe giọng nói" đã thu mười mấy kỳ, khách quý hơn phân nửa là phối âm đoạn ngắn phim kinh điển.
Mà "Liệp Ảnh"...
Xét danh tiếng thì cũng kinh điển, nhưng nhân vật của Từ Hạo Vũ thực sự là không thể đứng kế "kinh điển".
Người xem lại liên tưởng, ngồi trước đầu thu để phối âm cho Từ Hạo Vũ lúc này rất có thể là nghệ sĩ đỉnh tiêm giới nghệ thuật, tràng diện này liền càng mắc cười.
Quá uổng phí mà!
Tiền bối "Sát thủ mặt lạnh", ngài nghĩ quẩn thế nào mà muốn dùng Từ Hạo Vũ khai đao?
Lúc này, trong phòng thu, Hứa Trăn như không có việc gì ngồi trước microphone, một mặt bình tĩnh nhìn video trước mắt.
Hắn là không biết phản ứng của người xem.
Cho dù biết, Hứa Trăn cũng không quan tâm.
Phối âm cho "Liệp Ảnh" là do hắn và ban tổ chức câu thông tự chọn.
Khó được có loại tiết mục này, kỳ thật hắn muốn lấy lại thanh danh cho Từ Hạo Vũ.
Người người đều nói Từ Hạo Vũ biểu diễn cay con mắt, khi nhắc "kỹ thuật diễn dở" đầu tiên sẽ nghĩ đến diễn viên Từ Hạo Vũ, ngay cả fan club của anh ta cũng không giúp tẩy trắng.
Trên thực tế thật sự kém như vậy sao?
—— Đúng là có kém thật.
Nhưng cũng không kém đến độ người người oán trách, không có thuốc chữa, trình độ từ dưới đếm lên.
Loại diễn viên không biết diễn kịch như anh ta, trong nghề vơ đại đã có một bó, là loại kinh doanh trái ngành, hoặc là diễn viên thuần túy dựa vào mặt mũi mà ăn cơm so với Từ Hạo Vũ còn có kỹ thuật kém hơn.
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác Từ Hạo Vũ lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
Nghiêm túc xét, một phương diện do phim nổi tiếng, phương diện khác là: phim của Từ Hạo Vũ không được thu âm song song, đại bộ phận phối âm đều do chính anh tự mình phối.
Về phần trình độ như thế nào...
Hứa Trăn chỉ có thể nói, diễn sao giọng vậy.
Diễn xuất kéo chân thêm giọng thoại kéo chân, gấp đôi kéo chân.
Anh kỳ thật từng nghe chuyện Từ Hãn, không phải Từ Hạo Vũ chấp nhất dùng giọng thật, cũng chưa chắc không thể tìm diễn viên chuyên nghiệp phối âm.
Nhưng Từ Hãn vốn không quan tâm con trai nổi tiếng hay không, ông vốn muốn dùng loại phương thức này bức ép Từ Hạo Vũ, khiến anh luôn mang nỗi sợ đọc thoại.
Mà sự thật chứng minh, này loại bức bách cũng có ít hiệu quả.
Tương lai hắn muốn chuyển dời trọng tâm kinh doanh đến lĩnh vực điện ảnh, tác dụng lời kịch liền tỏ ra rất trọng yếu.
...
Vài giây sau, bên trên màn hình lớn, hình ảnh dẫn đường ban đầu kết thúc, phân cảnh phối âm chính thức chuẩn bị bắt đầu.
"Ừm hừ..."
Hứa Trăn hắng giọng một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi xuống, chuyên chú nhìn video trước mắt.
Hắn lựa chọn một đoạn phim gần cuối.
Lâm Gia diễn nữ chính Trần Lộ lúc này đã hi sinh, mà Từ Hạo Vũ diễn vai nam chính thì may mắn trốn qua một kiếp.
Buổi tối cùng ngày, trời mưa to, Từ Hạo Vũ cầm dù che mưa bước vội trước điểm liên lạc bí mật.
"Kẹt kẹt —— "
Trong video, Từ Hạo Vũ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, đi vào trong một cửa hàng trà khô có ánh đèn lờ mờ.
Anh khép cây dù trong tay lại, quay người đóng cửa lại, lúc này mới quay đầu, mặt vô cảm nhìn về phía chưởng quỹ sau quầy.
Chưởng quỹ đẩy kính lão bên trên sống mũi, nghi hoặc nói: "Tại sao anh lại tới? Lộ Lộ đâu?"
"Cao thúc..."
Lúc này, Hứa Trăn mở miệng.
Hắn cúi thấp đầu, dùng giọng trần thuật cực kỳ tỉnh táo nói: "Lộ Lộ không thể tới. Cô ấy đã... không còn ở đây."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, sảnh chiếu phim bỗng nhiên im bặt tiếng cười vang.
Ống kính kịp thời bắt được biểu cảm người xem, chỉ thấy đám người ngơ ngẩn, nghi hoặc đầy mặt nhìn lẫn nhau.
"Thúc biết ‘tiệm cơm thiên nga nổi giận’ không? Đó là bút tích của cô ấy."
Lúc này, Hứa Trăn vẫn phối âm như cũ.
Hình ảnh chiếu cảnh Từ Hạo Vũ đi qua quầy hàng, từ từ mở ra va-li trong tay, mở miệng nói: "Này là một vài thứ Lộ Lộ lưu lại, bao quát nhà cửa, văn phòng, còn có két sắt trong ngân hàng, tôi mang tới cả, còn chưa kịp xem."
"Chúng ta nhanh nhìn xem, cần thì mang đi, còn lại tiêu hủy hết."
Đoạn vừa nãy Hứa Trăn không cố ý bẻ giọng.
Hắn chỉ dùng ngữ khí không mang cảm xúc, tỉnh táo trầm ổn, đâu vào đấy mà bày tỏ đại sự liên quan tính mạng.
Đám người nghe giọng của hắn, phảng phất tâm tình khẩn trương cũng theo đó trầm lặng lại, có thể suy nghĩ bình thường.
Đoạn phối âm này không thể xưng là cao minh, chỉ có thể nói đúng mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận