Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 356: Chạy Nạn Ngoài Đời Thật

Lương Mẫn Anh chỉ đứng đó trò chuyện với bọn họ hai ba câu, sau đó liền trở về chỗ ngồi của mình để tránh quấy nhiễu những hành khách xung quanh.
Ba người cũng đã hẹn sẽ cùng nhau xuống sân bay, còn về phần thời gian ở trên trời này, bọn họ đều phải nắm chắt thời gian mà xem kịch bản.
Tuy hứa Trăn đọc lời thoại rất nhanh, nhưng phải mất một khoảng thời gian nhất định mới có thể đắm mình vào trạng thái của nhân vật.
Hắn một bên lẩm nhẩm câu thoại, bên khác thì nghiền ngẫm tâm thái cùng tính cách của nhân vật, thời gian theo đó cũng trôi qua rất nhanh.
“Các vị, thỉnh chú ý……”
Cũng không biết trải qua bao lâu, thì hắn chợt nghe một âm thanh nhắc nhở vang lên trong khoang máy bay.
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, lắng nghe thông báo: “…. Bởi vì thời tiết bên phía sân bay bên Cáp Nhĩ Tân xảy ra mưa to gió lớn, dẫn đến máy bay không thể hạ cánh bình thường.”
“Nữa giờ sau, máy bay sẽ tạm thời chuyển hướng sang sân bay Phú Lạp Nhĩ Cơ.”
“Xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này…”
Thông báo kết thúc, trong khoang máy bay lập tức vang lên một trận xôn xao.
“Mưa to? Biết mưa to tại sao còn cất cánh? Chẳng lẽ trước khi cất cánh bọn họ không biết sao?”
“Không thể hạ cánh thì phải làm sao bây giờ, đợi mưa tạnh rồi bay tiếp hay là bỏ chỗ chạy lấy người?”
“Loại tình huống này, hãng có nên bồi thường cho hàng khách hay không?”
“Phú Lạp Nhĩ Cơ là ở đâu, cách Cáp Nhĩ Tân xa không?
“……”
Hứa Trăn quay đầu nhìn thoáng qua Tề Khôi đang ngồi bên cạnh, hai người hai mặt nhìn nhau.
Máy bay sắp hạ cánh khẩn cấp?
Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Máy bay phải mất bao lâu mới có thể cất cánh, liệu chúng ta có kịp thời gian tiến tổ đoàn phim “Đi Quan Đông” không?
Nửa đường lại xảy ra chuyện, thật sự khiến bọn họ hơi hỗn loạn.
Cũng may, ba nhân vật chủ yếu trong tổ của bọn hắn đều đang ở đây, nếu đến chậm trễ thì cũng không phải một người đến chậm trễ, điều này mang lại cho bọn bắn một ít tâm lý an ủi.
……
“Các vị đã đi rồi?”
“Vậy chúng ta phải tập hợp chỗ nào, huyện thành Ái Huy? Đi như thế nào đâu, phiền toái ngài chỉ dẫn cho chúng tôi?”
“……”
Ước chừng hơn 20 phút sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cạnh.
Hứa Trăn theo dòng người vội vội vàng vàng xuống máy bay, đi vào phòng chờ, Lương Mẫn Anh cũng đi cùng bọn hắn.
Vì để xác định hành trình kế tiếp, Hứa Trăn đã gọi điện thoại cho bên đoàn phim, thông báo về tình hình trước mắt.
Một lát sau, Hứa Trăn cắt đứt điện thoại, Tề Khôi vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Hứa Trăn lắc lắc đầu, thở dài nói: “Đoàn phim nói đã có mấy diễn viên đi xe lửa đến A Thành (trực thuộc thành phố Cáp Nhĩ Tân), còn những người không bị ảnh hưởng thời tiết thì đoàn phìm đã đưa họ đi trước và không chờ chúng ta.”
Lương Mẫn Anh khẽ nhíu mày, nói: “Vậy chúng ta đến đó bằng cách nào?”
Hứa Trăn nói: “Bên phía đoàn phim kếu chúng ta đừng chờ chuyến bay tiếp theo mà trực tiếp đi xe lửa đến huyện thành gần địa điểm quay phim, sau đó bên đoàn phim sẽ phái người đến huyện thành đón chúng ta.”
Ba người nhìn thoáng qua nhau, bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ đành phải đồng ý với phương án này.
Tuy nhiên, không có chuyến xe lửa nào trực tiếp từ Phú Lạp Nhĩ Cơ đến huyện thành nơi địa điểm quay phim. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể trước ngồi xe lửa đến tỉnh lị, sau đó từ tỉnh lị ngồi tiếp một chuyến nữa đến huyện thành cấp thị, và từ đó ngồi một chuyến cuối đến huyện thành.
Ba người xách theo bao lớn bao nhỏ, dọc theo đường đi lăn lộn đến quá sức.
Những hành khách gặp được trên đường cùng ngày càng đa dạng hơn.
Sinh viên đại học trở về nhà sau kỳ nghỉ, lao động nhập cư đi làm về, tiểu thương ra ngoài mua hàng, các cặp vợ chồng trẻ về quê với con cái...
Trong quá trình này, chuyến tàu ở giữa không mua được vé, bọn họ đành phải đứng, cuối cùng mua được vé cho chuyến tàu cuối, nhưng chỗ ngồi đã bị chiếm bởi một vài ông già có vẻ làm việc rất vất vả.
Ba người khuyên can mãi, cuối cùng Lương Mẫn Anh cũng tranh được một chỗ ngồi, còn Hứa Trăn và Tề Khôi thì đành đáng thương hề hề mà đứng bên cạnh.
……
Chờ ba người trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng đến nhà ga huyện thành, thời gian đã đi tới nửa đêm.
Hứa Trăn đã liên lạc với đoàn phim và hỏi xem những người đến đón họ đang ở đâu, thế nhưng bên kia lại nói trời đang mưa rất lớn và đường ra khỏi núi quá nguy hiểm, thật sự ra không được.
Đoàn phim hy vọng bọn hắn có thể vượt qua một chút khó khăn và tạm ở lại huyện thành, chờ đến sáng mai, đoàn phim bên này sẽ nghĩ cách đi đón bọn hắn.
Hứa Trăn nhận được câu trả lời liền cảm thấy một trận vô ngữ.
Đây đúng thật là “Đi Quan Đông” …
Còn chưa có tiến tổ, nhưng bọn hắn đã đi gần phân nữa tỉnh Long Giang…
Hắn cười khổ mà suy nghĩ: Đây có lẽ là một trải nghiệm để đời trong các lần đi quay phim truyền hình?
Đợi đến khi khởi động máy, quay tới cảnh cả nhà chạy nạn, hắn khẳng định có thể sâu sắc cảm ngộ được hơn so với trước đây.
Một thị trấn nhỏ trên núi, một nhà ga trong mưa vào ban đêm.
Đã hai giờ đêm, Hứa Trăn và những người khác ngồi chán nản trên băng ghế ở sảnh chờ, ủ rũ cụp đuôi đợi “Viện quân” đến tiếp ứng.
Do trời mưa to và phải chờ xe sớm nên lúc này sảnh chờ chật cứng hành khách.
Những người này nhìn chung đã lớn tuổi, một đám cõng theo hành lý lớn nhỏ, nhìn qua phong trần mệt mỏi.
Nửa đêm, hầu hết những người này đều ôm hành lý của mình rồi ngủ gà ngủ gật, có người chỉ đơn giản lấy gói hàng làm gối, co người trực tiếp nằm trên băng ghế ngủ, tiếng ngáy trong phòng chờ nối tiếp nhau vang lên.
Cũng có người bưng bát mì gói xếp hàng trước nồi nước, định ăn khuya để chịu đựng qua đêm dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận