Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 556: Cơ Hội Của Lâm Gia

Trì Tuyển Nhã ở bên nghe được cuộc nói chuyện này và có lẽ đã hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc nên không khỏi nhìn Lâm Gia với vẻ thích thú.
Bà biết cô gái này.
Xuất thân từ Trung Hí, có kỹ năng võ thuật tốt, diễn viên chính của các bộ “Máu Đào Kiếm”, “Săn Ảnh” hơn nữa còn lấy được thành tích rating tốt, về phương diện điện ảnh cũng có tài nguyên không tồi.
——Đây là một tiểu hoa nhất tuyến có lối diễn ổn nhất.
So với những ứng viên thử vai trước đó, Lâm Gia rõ ràng có ưu thế về mặt ngoại hình và giá trị.
Nhưng vấn đề là, thù lao của những diễn viên như vậy thường sẽ rất cao.
Hơn nữa, đối với bộ phim truyền hình "Nụ Hôn Đính Ước", sự nổi tiếng và ngoại hình của nữ chính không phải là điều cần thiết, cho nên nếu tiêu tiền ở chỗ này thì thật sự không đáng giá.
Trì Tuyển Nhã có thể hiểu lý do đám người Thái Thực Tiễn không muốn dùng cô ấy.
Thế nhưng…
Bộ phim này không được, thì nói không chừng có thể dùng cho bộ phim khác trong tương lai?
“Tới cũng tới rồi, cứ để cô ấy thử đi?” rì Tuyển Nhã cười nhìn về phía Lâm Gia, nói, “Đừng để tiểu cô nương đi một chuyến vô ích.”
Nghe được lời này, Lâm Gia tức khắc sáng ngời hai mắt, cảm kích mà nhìn về phía Trì Tuyển Nhã, khom lưng nói: “Cảm ơn Trì lão sư!”
Thấy Trì Tuyển Nhã đã lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng không phản đối nữa, Sở Kiêu Hùng cùng Thái Thực Tiễn nhìn nhau một hồi, gật đầu nói: “Được rồi, vậy Gia Gia, cô diễn một đoạn thử xem.”
Nói xong, ông ta lấy một phần kịch bản đến, đưa cho Lâm Gia, nói: “Thời gian chuẩn bị 1 phút.”
Lâm Gia vui mừng mà tiếp nhận kịch bản, nhanh chóng nhìn lướt qua, lập tức hiểu ra.
——Hóa ra là đoạn này, cảnh nổi tiếng trong truyện tranh!
Trực Thụ vì nguyên nhân gia đình mà đi xem mắt, Tương Cầm tuyệt vọng hết sức, cho nên chấp nhận sự theo đuổi của người khác.
Cô thất hồn lạc phách mà đi ở trên đường cái, bỗng nhiên nhìn thấy Trực Thụ đến tìm mình…
“Tôi đã chuẩn bị tốt!”
Lâm Gia thu hồi kịch bản, tự tin tràn đầy.
Mặc dù Sở Kiêu Hùng rất ngạc nhiên vì chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã sẵn sàng, nhưng ông cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: "Được rồi, bắt đầu đi, tôi sẽ đối diễn với cô.”
“Sở đạo,” Nhưng mà lúc này, Hứa Trăn vẫn luôn an tĩnh không nói gì lại bỗng nhiên mở miệng, nói: “Đoạn này cứ để tôi đi?”
Lời này vừa ra, mấy người trong phòng tức khắc nhất trí nhìn về phía hắn.
Hứa Trăn chủ động yêu cầu đáp diễn?
Là vì tôn trọng sư tỷ sao?
“n, cũng đúng,” Sở Kiêu Hùng hơi suy tư, không sao cả gật đầu, nói, “Vậy cậu tới.”
Giờ khắc này, Lâm Gia đột nhiên nhận được cơ hội này thì cảm thấy mừng rỡ như điên, suýt nữa hô ra tiếng.
—— hôm nay không đến uổng công!
Ít nhất có thể cùng A Trăn phối hợp diễn một đoạn, đáng giá! !
Mà cùng lúc đó, Trì Tuyển Nhã ngồi trên ghế giám khảo cũng cảm thấy khá hứng thú.
Bà ấy đã xem rất nhiều phim truyền hình của Hứa Trăn trong thời gian gần đây, nhưng đây là lần đầu tiên bà xem một buổi biểu diễn tại hiện trường.
Phải biết rằng, phần hậu kỳ và phần trình diễn ban đầu được nhìn thấy bằng mắt thường hoàn toàn không phải là một khái niệm giống nhau.
Hơn nữa, đã một năm kể từ khi quay bộ phim “Sấm Quan Đông” đóng máy, cho nên không biết, hiện tại thực lực của tiểu Hứa như thế nào?
Hứa Trăn tiếp nhận kịch bản mà Sở Kiêu Hùng đưa cho hắn, cũng không thèm nhìn tới, tùy tay để lên trên bàn.
Chợt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Gia, trên mặt biểu tình nháy mắt liền trầm xuống.
Lâm Gia nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, niềm vui sướng vừa rồi dường như biến mất, không còn sót lại chút gì.
Cô đột nhiên cảm thấy như thể mình đã làm sai điều gì, cảm thấy có chút áy náy không rõ lý do, theo bản năng mà hơi hơi cúi thấp đầu xuống.
Nhìn thấy một màn này, Trì Tuyển Nhã không khỏi nhướng mày.
—— Hứa Trăn đang làm chủ tiết tấu?
Chỉ một ánh mắt, liền mang cảm xúc của Lâm Gia đi ra? Lợi hại như vậy?
“Cậu hôm nay đi hẹn hò?” Hứa Trăn nhìn Lâm Gia ở trước mắt, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì, nhưng thanh âm lại dị thường lạnh băng.
Lâm Gia há miệng thở dốc, tự trấn định nói: “Đúng vậy.”
Hứa Trăn trầm giọng nói: “Về sau cậu liền tính toán sẽ ở bên cạnh hắn?”
Lâm Gia nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mang theo sự tức giận, kêu lên: “Có quan hệ gì với cậu sao?”
Hứa Trăn an tĩnh nhìn cô, không nói gì.
Lâm Gia hít sâu một hơi, nửa phần tức giận trong mắt dần dần tiêu tán, trong mắt tràn đầy sự cô đơn, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ dọn ra khỏi nhà cậu.”
“Sau này cậu có bạn gái, muốn kết hôn, tôi sẽ không cản đường.”
Nói xong, cô quay đầu qua chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Đại Kim rất tốt với tôi, cũng rất tốt với ba tôi. Sau này nếu như chúng tôi ở bên nhau, hắn còn có thể giúp ba quản lý việc làm ăn trong tiệm….”
“Cậu thích hắn sao?” Lâm Gia đang nói, Hứa Trăn bỗng nhiên ngắt lời.
Lâm Gia sắc mặt cứng đờ, sau một lúc lâu, rốt cuộc quay mặt sang, nói: “Hắn từ cao trung đã bắt đầu theo đuổi tôi đến tận bây giờ…”
“Hắn theo đuổi cậu cho nên cậu liền thích hắn?” Hứa Trăn lại lần nữa ngắt lời nói.
Lâm Gia nhìn biểu tình lạnh nhạt của Hứa Trăn, tức giận trong mắt lại lần nữa đốt lên, giận dỗi nói: “Thích a, vì cái gì không thích?”
Những lời này vừa ra, một cổ chua xót và tức giận nồng đậm từ trong lồng ngực tràn ra, nói: “Tôi đã đơn phương cậu 5 năm, thật sự quá mệt mỏi!”
“Cậu cứ sống thật tốt, cần gì quan tâm đến tôi…”
Cô một câu còn chưa có nói xong, Hứa Trăn bỗng nhiên cao giọng ngắt lời cô lần thứ ba, nói: “Tôi biết, cậu sẽ không thích người khác!”
Ánh mắt của Hứa Trăn khẽ run lên.
Cô hơi hơi hé miệng, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và kiên quyết của Hứa Trăn, nháy mắt liền đỏ hốc mắt.
“Đúng vậy, đúng vậy, không sai!”
Môi của Lâm Gia hơi run lên, nói: “Tôi thích cậu, thích cậu nhiều năm như vậy, vẫn luôn chỉ thích cậu!”
“Nhưng mấy lời này thì có ý nghĩa gì? !”
Khi những lời này được thốt ra, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má cô, đối diện với ánh mặt trời giữa trưa, trong vắt như nước mắt của nàng tiên cá.
Lâm Gia cúi thấp đầu xuống, trong mắt tràn đầy ủy khuất, ngập ngừng nói: “Cậu một chút cũng không có thích tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận