Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 584: Ra Oai Phủ Đầu

Hứa Trăn rất thích hợp tác với các diễn viên ưu tú, bởi vậy, hắn tương đối kính trọng La Duy, vừa muốn mở miệng chào hỏi đối phương thì La Duy ở phía đối diện đã lên tiếng trước.
“Nhìn cái gì?”
La Duy thần sắc thoải mái mà ôm cánh tay đứng ở chỗ đó, nhìn trái nhìn phải, cười như không cười nói: “Sợ mấy bằng hữu đang mấy việc kia nhìn thấy ta?”
Hứa Trăn nghe vậy ngẩn ra.
Ngay lúc hắn đang sững sờ thì La Duy đã thong dong mà ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nói tiếp: “Đừng lo lắng.”
“Trong kinh thành này, ngoại trừ ta không ai có thể đuổi kịp ngươi."
Nghe được hai câu này, Hứa Trăn phản ứng ngay lập tức: Đây là lời thoại của Đinh Tu trong kịch bản "Tú Xuân Đao”.
Hai ngày nay không có việc gì làm, hắn đã sớm đọc đi đọc lại kịch bản của “Tú Xuân Đao”.
Lúc này nghe được câu thoại của La Duy, hắn theo bản năng mà sờ vào túi áo, lấy ra thứ gì đó rồi phủi tay ném qua.
“Cầm bạc rồi lăn đi!”
Giọng nói của Hứa Trăn lạnh như băng: “Đây là lần cuối, về sau đừng tới tìm ta!”
La Duy thấy hắn phối hợp như vậy, thập phần cao hứng, lập tức duỗi tay bắt được đồ vật mà Hứa Trăn ném qua đây, hài hước cười nói: “Ngươi cho rằng bản thân mặc Phi Ngư phục thì có thể trở thành quan?”
Nói xong, La Duy hơi ngã về phía sau, thần thái thoải mái nói: “Tặc chính là tặc.”
“Bí mật này của người, ta có thể ăn cả đời.”
Hứa Trăn dùng ánh mặt băng lãnh nhìn về phía đối phương, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
La Duy đảo mắt, nói: “Như vậy, ta cho ngươi ba ngày, ngươi đi chuẩn bị đủ một trăm lượng cho ta.”
“Một trăm lượng?” Hứa Trăn nhíu mày lại, nói, “Một năm bổng lộc của ta chỉ mới hai mươi lượng, ta đi chỗ nào góp đủ 100 lượng cho ngươi?”
“n……”
La Duy trầm ngâm một lát, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, đánh giá Hứa Trăn, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Trong đám đại quan quyền quý tại kinh thành lại không có “Long Dương” tốt sao?” (Đồng tính luyến ái)
Vừa nói, gã vừa duỗi tay chỉ chỉ Hứa Trăn: “Ngươi có thân thể tốt như vậy, một trăm lượng, thừa sức…”
“Phanh!”
Một câu này của gã còn chưa nói xong, liền nghe “Phanh” một tiếng, Hứa Trăn ở phía đối diện đã đóng sầm cửa phòng riêng.
La Duy theo bản năng mà liền im miệng.
Gã ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Không biết rốt cuộc là do âm thanh đóng cửa quá lớn hay là gió quá mạnh…hoặc
Ánh mắt của Hứa Trăn quá quá đáng sợ……
Chỉ trong nháy mắt kia, gã đang dùng ngữ khí vui đùa để đối diễn với Hứa Trăn, nhưng bỗng nhiên không gian xung quanh lại xảy ra chút biến hóa.
Cả người tựa hồ như bị băng lạnh nhấn chìm, ánh mắt lạnh như đao khiến cho người đối diện phải lạnh sống lưng.
“Lộc cộc……”
La Duy nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Tào…… Ánh mắt của tiểu quỷ này, có điểm dọa người a!
Ước chừng hai ba giây sau, Hứa Trăn thu hồi lại khí chất lạnh lùng và nghiêm nghị, khôi phục bộ dáng ngày thường, mặt lộ vẻ tươi cười: “Chào La sư huynh, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Trước đó tôi đã xem qua “Rạp Chiếu Phim Người Mù” của anh, thật sự rất xuất sắc.”
“Rất mong được hợp tác với anh.”
La Duy: “……”
Vừa rồi, ngươi thiếu chút nữa là hù ta đứng tim, cho nên nghe câu “Ngưỡng mộ đã lâu” này thật sự không có sức thuyết phục nào cả!
La Duy vốn dĩ muốn dùng lời thoại để chọc ghẹo thanh niên, nhưng lại không có chút hiệu quả “Ra oai phủ đầu” nào.
Sau một lúc lâu, gã không khỏi bật cười, ngượng ngùng nói: “Tốt, cậu mới tốt, phải là tôi ngưỡng mộ đã lâu.”
“Người trẻ tuổi nhất nhận được giải nam phụ xuất sắc tại Ngọc Lan, quả nhiên danh bất hư truyền, ha ha!”
Vừa nói, gã vừa vươn tay tới, muốn bắt tay với Hứa Trăn.
Nhưng mà lúc duỗi tay ra, La Duy lại nhìn thấy đồ vật mà Hứa Trăn vừa mới ném cho mình.
—— rõ ràng là một viên kẹo sữa hình thỏ trắng.
La Duy: “……”
Khóe miệng giật giật, trên mặt gần như không kìm được biểu tình.
"A, kẹo này là vị trà xanh mới," Hứa Trăn thấy thế liền lấy trong túi ra thêm vài viên kẹo, nhìn về phía Lục Hải Dương nói, " Lục đạo cũng nếm thử?”
Hai người trong phòng nhìn mấy viên kẹo hình thỏ trên bàn, thần sắc vô cùng phức tạp: “Cậu…. tại sao trong túi lại mang theo kẹo vậy?”
Hứa Trăn nói: “Tôi hay bị tụt đường huyết.”
La Duy: “……”
Vậy tại sao lại là kẹo thỏ trắng?
Nghĩ đến việc Hứa Trăn vừa ném cho mình một viên kẹo thỏ trắng, rồi nói: " Cầm cái này rồi cút đi", La Duy chỉ cảm thấy cả người không được khỏe.
Sau một phen giao lưu “Hòa thận và thân thiện”, Hứa Trăn ngồi xuống bàn.
La Duy ngơ ngác nhìn viên kẹo sữa hình thỏ, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng bóc giấy gói kẹo ra, cho kẹo vào miệng.
A, cách tốt nhất để vượt qua sự xấu hổ là ăn luôn sự xấu hổ!
Chỉ cần ta cảm thấy không sao cả, thì chuyện này không có vấn đề gì.
Vừa uống trà, gã vừa lén lút liếc nhìn thanh niên nho nhã ôn hòa bên cạnh, trong lòng âm thầm bốc cháy lên vài phần chiến ý.
—— “Sư đệ” này có bản lĩnh!
Rõ ràng đó là một màn biểu diễn ngẫu hứng không được chuẩn bị trước, nhưng hắn có thể diễn đến mức độ này, quả nhiên là kẻ tàn nhẫn.
Nếu lão tử không đánh lên 200% tinh thần thì sợ là không thể khống chế được hắn!
Mà cùng lúc đó, Hứa Trăn cũng bất ngờ với màn biểu hiện vừa rồi của La Duy.
Loại bất ngờ này chủ yếu không nằm ở kỹ năng diễn xuất mà còn ở khả năng đắp nặn nhân vật.
Khi đọc kịch bản vào mấy ngày trước, Hứa Trăn cũng không có ấn tượng gì về nhân vật “Đinh Tu” này.
Đinh Tu trong kịch bản chỉ là một vai phụ không có quá nhiều cảnh, ý nghĩa lớn nhất của sự tồn tại này là đe dọa quá khứ đen tối của Cận Nhất Xuyên và gây thêm trở ngại cho cuộc sống hiện tại của hắn.
Từ đầu tới đuôi, thậm chí không có một điểm bùng nổ cảm xúc.
Tuy nhiên, diễn xuất của La Duy vừa rồi hoàn toàn khác với những câu nói nhạt nhoà trong kịch bản.
Chỉ bằng một vài lời nói và một vài hành động, đối phương đã thể hiện nhuần nhuyễn thái độ lưu manh, vô lại từ đường phố.
Ngữ khí, ánh mắt, biểu tình, động tác, đều tinh tế tỉ mỉ, tươi sống sinh động.
Vẻ ngoài của La Duy có độ công nhận cực cao, điều này giúp gã biến vai “Đinh Duy” thành một nhân vật mà khán giả khó thể quên.
Sức mạnh biểu đạt của những chi tiết như vậy chính là điều mà Hứa Trăn thiếu nhất hiện tại.
Qua một lần đối diễn, Hứa Trăn cảm thấy rất nhiều áp lực.
Nếu không phải mình đã hiểu rõ nhân vật Cận Nhất Xuyên này, thì có lẽ bản thân rất dễ bị lu mờ trước những diễn viên ưu tú như La Duy cùng Ngô Chấn, kết cục trở thành tấm phông nền.
Mà loại tình huống này là điều mà Hứa Trăn không bao giờ muốn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận