Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 652: Kêu Hắn Cút Đi! !

Hết lần này tới lần khác, sự kiên nhẫn của các diễn viên xung quanh đã dần cạn kiệt, diễn xuất càng ngày càng không đúng trạng thái, nhóm nhân viên bên sân cũng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đạo diễn thấy tình hình không ổn cho nên đành phải bất lực hô tạm dừng công việc quay phim, để cho mọi người ăn cơm trước, chờ đến buổi chiều sẽ tiếp tục.
Nhìn thấy đoàn phim bắt đầu tản ra, một nhóm người mệt mỏi đi về phía xe đồ ăn, Hứa Trăn đang ngồi xổm liền thu dọn vỏ dưa, mang khẩu trang lên, giúp Lão Hải thúc phân phát cơm hộp.
“Tiểu Tằng, cậu mang cái này rồi đi theo vị đại ca kia.” Lão Hải thúc xách hai túi cơm hộp đưa cho Hứa Trăn, nói: “Đây là của đạo diễn và nhóm diễn viên chính.”
Hứa Trăn “Ai” một tiếng, xách túi lên, đi theo nhân viên kịch vụ.
Nhắc mới nhớ, đạo diễn của bộ phim này hóa ra cũng là người cũ của Hứa Trăn: Đạo diễn Đặng Đại Diễn.
Đặng đạo đã từng hợp tác với Hứa Trăn trong hai bộ phim “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao” và “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ”. Ông cũng là người chỉ dạy cho Hứa Trăn rất nhiều thứ và là người dẫn đường quan trọng.
Hứa Trăn vừa thấy Đặng đạo thì định đi qua chào hỏi đối phương, nhưng mà Đặng đạo có vẻ rất bận rộn, lại nổi nóng vì cảnh quay không đạt, bởi vậy đây thật sự không phải thời cơ tốt để ôn chuyện cũ.
Hứa Trăn đi tới bên cạnh ông, đặt cơm hộp xuống, nhìn thấy đối phương cúi đầu, hết sức chăm chú xem lại mấy cảnh NG vừa rồi, hắn cũng không dám quấy rầy mà im lặng rời đi.
Đưa cơm xong cho Đặng đạo, hắn lại đi phát cơm cho nhóm diễn viên chính.
Đến lúc đưa cho A Y Mộ, cô nương này vậy mà nhận ra hắn, tuy nhiên không phải nhận ra “Hứa Trăn” mà là “Sư phụ” đã sửa xe cho mình.
A Y Mộ nhìn bộ quần áo lao động quen thuộc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Đây không phải là sư phụ sửa xe hôm qua sao? Cậu còn phụ trách đưa cơm nữa à?”
“Làm ăn rộng rãi như vậy?”
Hứa Trăn: “……”
Sau khi ngơ ngác một lúc, hắn mới đáp lại: “Tôi đã giao chìa khóa cho trợ lý.”
A Y Mộ gật gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi biết, vừa rồi cô ấy đã nói với tôi, cảm ơn cậu nhé.”
“Khách khí,” Hứa Trăn lấy một cuốn sổ trong túi ra, nói: “Đây là chữ ký mà cậu muốn.”
A Y Mộ nghe vậy thì sửng sốt, vừa mở sổ ra thì thấy bên trong có hai trang được ký tên, chỗ ký tên viết hai chữ “Hứa Trăn”.
Cô nhìn chữ ký, đầu óc lập tức mông lung.
Ký tên?
Đây đúng là chữ ký của Hứa Trăn, ta biết nét chữ của hắn…
Nhưng, tại sao thứ này lại nằm trong tay của vị sư phụ sửa xe?
Hơn nữa tại sao hắn lại biết hôm qua ta đã nhờ Hứa Trăn ký tên, mà vì cái gì Hứa Trăn lại phải đưa cho hắn…
Bỗng nhiên, A Y Mộ ngẩng đầu lên.
Cô trợn tròn mắt nhìn thanh niên đội mũ ngư dân cùng khẩu trang che kín mặt, há miệng thở dốc.
“A! !”
A Y Mộ đứng phắt người dậy, thét một tiếng chói tai.
Này này này này…… Đây là tình huống gì đây! !!
Những người xung quanh nghe thấy động tĩnh thì sôi nổi nhìn về phía cô, A Y Mộ đỏ mắt, vội vàng quay đầu, khom lưng xin lỗi mọi người, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi có một con sâu rơi ở trên người tôi.”
Hứa Trăn: “……”
Đám người bĩu môi, không để ý bên này nữa mà tiếp tục bận rộn với công việc của chính mình.
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” A Y Mộ đè ép âm thanh, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Mà tại sao cậu lại đi sửa xe máy?”
Hứa Trăn nói: “Tôi đi trải nghiệm cuộc sống, thời gian sau, tôi sẽ đóng vai thợ sửa xe trong một bộ điện ảnh.”
Nghe được lời này, trong mắt A Y Mộ tức khắc lộ ra biểu tình kinh ngạc và khâm phục.
Hứa Trăn xua xua tay với A Y Mộ, nói: “Trước không nói, khi nào rảnh thì nói chuyện sau, bây giờ tôi phải đi đưa cơm.”
Nói xong, hắn xách theo phần cơm hộp còn lại, tiếp tục đi đưa cho người khác.
Là một chân chạy việc vặt đủ tiêu chuẩn, Hứa Trăn không nói chuyện với ai khác ngoài A Y Mộ, hắn chỉ yên lặng đưa cơm hộp rồi lập tức rời đi.
Cơm hộp của mỗi người đều giống nhau, hắn cũng không cần thiết nói thêm cái gì.
Nhưng mà lúc đưa cơm cho người bạn nước ngoài kia, đối phương nhìn cơm hộp trong tay, bất mãn mà nhíu mày lại.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, thực tức giận mà vứt ra mấy câu, nhưng bởi vì ngôn ngữ khác biệt cho nên Hứa Trăn nghe không hiểu y đang nói gì. Hắn vội quay đầu đi tìm phiên dịch, hỏi xem có phải anh bạn này đang muốn yêu cầu gì hay không.
“Bang!”
Nhưng mà mới vừa quay người lại, còn không kịp tìm người đi hỏi phiên dịch ở đâu, Hứa Trăn bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng truyền đến cơn nóng rát.
Hắn theo bản năng mà dừng bước chân, duỗi tay về phía sau sờ sờ một hồi mới phát hiện trên tay dính đầy nước canh.
Này……
Đối phương hất canh lên người mình sao? !
Hứa Trăn ngạc nhiên mà đứng bất động tại chỗ, nước canh sau lưng thấm vào quần áo, dán chặt vào lưng, “Tí tách, tí tách” theo vạt áo nhỏ xuống dưới đất.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết phải phản ứng như thế nào.
Đây là bị đạo diễn NG quá nhiều lần, cho nên tùy tiện tìm người trút giận sao?
Lãng phí đồ ăn như vậy, không sợ gặp báo ứng à?
Sau lưng, anh chàng diễn viên ngoại quốc kia vẫn đang hung hăng mắng chửi. Lúc này, phiên dịch mới chạy tới đây, nhìn thấy tình huống xảy ra trước mắt cũng có chút khó xử, cho nên chỉ đành phải căng da đầu ra nói: “Kim tiên sinh nói, hắn không ăn được gừng mà trong canh này lại có quá nhiều gừng…”
Những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến tình huống bên này, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau.
Lão Hải thúc đang đứng phát cơm thấy thế thì liền không màng đến cơm hộp mà vội vàng cầm lấy khăn lông chạy về phía bên này. A Y Mộ cũng sững sốt, lập tức chạy về hướng của Hứa Trăn.
“Bang!”
Đúng lúc này, đạo diễn Đặng Đại Diễn ở cách đó không xa cũng vừa lúc nhìn thấy một màn này, ông lập tức hung hăng ném kịch bản xuống đất.
“Đây là tật xấu gì?”
Ông chắp tay sau lưng, nhìn về phía trước rồi giận dữ hét ầm lên: “Diễn xuất không tốt, lại dám trút giận lên nhân viên? !”
“Xem đoàn phim là nhà bếp của cậu sao? !”
Đặng đạo không nói hai lời, trực tiếp móc di động ra, kêu lên: “Phiên dịch đâu? Phiên dịch cho hắn nghe!”
“Kêu hắn lập tức cút đi!”
“Mẹ nó, đoàn phim của lão tử không nuôi nổi loại người này, ai nhét hắn hét vào thì tới mang đi cho tôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận