Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 496: Một Tập 200 Vạn?

Hứa Trăn thuận tay click vào, chỉ thấy đêm qua có ít nhất mười mấy người trong và ngoài vòng nhắn tin cho hắn. Toàn bộ nội dung đề xoay quanh một cái chủ đề: “Săn Ảnh”.
“Tối qua tôi có xem tập phim “Săn Ảnh” có cậu tham gia, cậu đã tiến bộ rất nhiều, tôi thậm chí còn không dám nhận!”
“Cảnh tối qua thật sự không tồi, cốt truyện tốt, mà diễn cũng vô cùng thuyết phục!”
“Ha ha ha Tiểu Hứa đồng học, ngày hôm qua cậu đã thành công làm mẹ tôi khóc. Mẹ tôi sau khi xong “Săn Ảnh” thì nghe nói tôi và cậu cùng lớp, cho nên thế nào cũng bắt tôi gửi tin nhắn cho cậu, để bày to chút đau lòng đối với cậu.”
“Mẹ ơi, hơn 1 giờ đêm mò lên hot search lại nhìn thấy từ khóa “Hứa Chân chết thật là thảm”, thật sự dọa tôi suýt là tè ra quần! Mở ra mới phát hiện, hóa ra là phim truyền hình! Đúng là tiêu đề chết tiệt! !”
“……”
Hứa Trăn xem xong loạt tin nhắn này, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không rõ.
Mỗi khi có một bộ phim truyền hình mới ra mắt, quả thực có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn chúc phúc cho hắn, đó cũng là một thông lệ.
Nhưng……


săn ảnh


?
Mình chẳng qua chỉ là một cái áo rồng trong “Săn Ảnh” ?
Một cái áo rồng đã chết lại có thể lên hot search? ?
Hứa Trăn đã rất ngạc nhiên về điều này, nhưng hắn cũng không quá coi trọng nó.
Suy cho cùng cũng chỉ là cái áo rồng vừa ra sân ra đã chết, cho dù nổi tiếng đến đâu thì nó vẫn không thể nâng cao giá trị con người mình?
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải quay thật tốt bộ phim trước mắt.
……
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ là vai diễn áo rồng với thời lượng nửa tập phim này lại có thể ảnh hưởng đến “Giá trị con người” hắn.
Chính xác mà nói, đó không phải là giá trị của Hứa Trăn, mà là giá trị của "Lang Gia Bảng".
Lúc 7 giờ 30 tối hôm đó, Kiều Phong lái xe đi vào phim trường, định đón Hứa Trăn sau khi kết thúc cảnh quay, nhưng đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Thái Thực Tiễn.
“Một tập 200 vạn?”
Hắn quay đầu nhìn nhìn bốn phía, vội vàng tìm góc không người, dùng tay che miệng nói: “200 vạn sao? Ngày hôm qua không phải còn nói 180 vạn, tại sao đột nhiên lại tăng lên nhiều như vậy?”
“200 là do tôi nói!” Đầu dây bên kia, vẻ mặt của Thái Thực Tiễn ảo não, “Bên phái đài Mango đã cử phó đài trường qua đây, tôi cân nhắc không thể chậm trễ, liền tự mình đi nói chuyện!”
“Kết quả kinh nghiệm không đủ, nhìn thấy thái độ của bọn họ rất buông lỏng cho nên đánh bạo kêu 200, không người ta chưa nghĩ đã đồng ý ký hợp động ngay tại chỗ!”
“Giá này chắc chắn đã bị hố, đáng lẽ tôi đến lớn mật hơn chút nữa, trực tiếp hô 250 vạn!”
Kiều Phong: “……”
Hắn quay đầu nhìn thoáng về phía phim trường, nói: “Thái tổng, ngài hiện tại đang ở đâu?”
Thái Thực Tiễn nói: “Tôi đã đến Hoành Châu bên này, lát nữa cậu đi đoán Tiểu Hứa cùng Tiểu Tống, chúng ta sẽ gặp mặt để nói chuyện.”
……
Kết thúc trò chuyện, trở lại bên sân, Hứa Trăn vẫn chưa kết thúc nhiệm vụ quay phim.
Kiều Phong nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Tống Úc mặc một thân thường phục đang ngồi ở bên cạnh, liền kéo theo ghế xếp ngồi ở bên cạnh, nói: "Hôm nay quay xong rồi? Sao còn chưa đi?"
Tống Úc lúc này đang chơi game, hai tay đều đang bận rộn, đành phải dùng cằm chỉ chỉ Hứa Trăn, nói: “Chờ “Tô tiên sinh”.”
“Vốn dĩ hắn chỉ còn một cảnh quay, sau khi quay sau thì có thể trở về nhưng kết quả tôi đã tẩy trang xong mà hắn vẫn còn chưa quay xong.”
Kiều Phong hỏi: “Tình huống như thế nào, cảnh này rất khó sao?”
Tống Úc bĩu môi, nói: “Diễn không khó, là Hứa Trăn ‘ quá khó ’.”
“Đúng là đứa nhỏ xấu xa, Cảnh Duệ suốt một ngày đều bị hắn bức đến muốn điên rồi!”
Kiều Phong nghe được lời này, bật cười, quay đầu nhìn về phía phim trường cách đó không xa.
Chỉ thấy, Hứa Trăn đóng vai Mai Trường Tô đang đứng ở dưới hành lang, nghiêng đầu nhìn tuyết nhân tạo đang bay bay trong viện, chậm rãi nói: “Trời tuyết rơi, rất thích hợp để giết người.”
“Tuyết rơi suốt một đêm có thể che phủ tất cả mọi thứ, không để lại một chút máu tươi nào.”
Lúc này Tiêu Cảnh Duệ đang ngồi ở phía sau hắn, nghe được câu nói như thế thì khoa trương mà run lập cập, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bóng dáng của Hứa Trăn, vừa muốn mở miệng, Hứa Trăn đã xoay người lại, nói: “Hôm nay ta muốn đi xem khu vườn."
Giọng nói của hắn nghe rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh như băng.
Thanh âm như vậy, kèm theo gió và tuyết rít gào, thi thể rải rác ngang dọc, cùng với máu tươi lan tràn trên mặt đất, nhìn qua khiến cho người ta không rét mà run.
“Được Mông Đại thống lĩnh giới thiệu, bên kia có phường Trường Trị. Phòng ở rắn chắc sạch sẽ, chỉ là cảnh vật có kém một chút, vừa lúc ta có thể chỉnh tu lại một chút…”
Hứa Trăn chậm rãi nói xong lời này, hơi tạm dừng một lát, quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh Duệ, trầm giọng nói: “Cũng đến lúc ta nên rời đi rồi.”
Diễn viên đóng vai Tiêu Cảnh Duệ ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi đen nhánh u lãnh của Hứa Trăn.
Y ngốc lăng sau một lúc lâu, chợt cúi thấp đầu xuống, trầm mặc nói: “Dọn đi? Đúng vậy, là nên dọn đi rồi.”
“Tuyết rơi dày như vậy, Tô huynh đúng là không thể trụ nỗi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận