Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 926: Người tính không bằng trời tính

Cùng lúc đó, bên trong phòng thu âm.
Mấy vị khách quý khác giống như nhìn thấy quái thú mà nhìn Hứa Trăn.
Cảm giác kinh ngạc của bọn họ còn sâu đậm hơn nhóm người xem.
Bởi vì, người xem là nhìn đoạn cắt của "Liệp Ảnh", mà bọn họ lại là trơ mắt xem Hứa Trăn ngồi trước mặt mình, há miệng phát ra giọng của Từ Hạo Vũ.
... Thấy quỷ!
Số 4 lên sân khấu, Lý Minh Viễn đến giờ phút này mới phản ứng lại, Hứa Trăn trước khi lên đài có nói, "dùng chính giọng của diễn viên".
Thật sự là ý ngay mặt chữ mà, đúng là dùng chính giọng của diễn viên.
Lý Minh Viễn có một bụng "Ngọa tào" không biết nên phun với ai.
Thằng nhãi này thế mà còn có mặt mũi nói lão sư Mai Tương không bắt chước thanh tuyến làm sao làm được giọng mặt ăn khớp...
—— mẹ nó lấy sạch khẩu hình, hô hấp, biểu cảm, giờ không bắt chước thanh tuyến thì ai chơi?
Chú nghĩ người ta là cố ý không bắt chước sao! ?
Mà cùng lúc đó, Mai Tương cũng rất là chấn động với biểu hiện của Hứa Trăn.
Nếu bàn về kỹ năng đọc thoại, cô không cho rằng Hứa Trăn mạnh hơn chính mình, nhưng vấn đề là, đây không là phòng thu, mà là sân khấu gameshow.
"Lắng nghe giọng nói" là phải biểu hiện thực lực, còn muốn mặt khớp giọng, đồng thời còn muốn che giấu tung tích.
Hứa Trăn dùng giọng của Từ Hạo Vũ phối âm cho Từ Hạo Vũ, có thể nói là đã đạt cực hạn của thể thức thi.
Khi phối âm, hắn không để lộ ra bất luận tin tức gì liên quan bản thân, người xem chỉ có thể biết là người này rất mạnh.
Mạnh ngoại hạng.
Mai Tương lúc này thậm chí có chút ảo não, sao trước đó mình không nghĩ ra ý tưởng như vậy?
Còn đòi phối đoạn kinh điển nữa chứ!
Cứ tìm người có giọng giống mình mà phối, chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?
...
Một lát sau, phối âm kết thúc, người chủ trì một lần nữa về tới sân khấu.
Anh ta quay đầu nhìn "sát thủ mặt lạnh" trên màn hình lớn, ngửa đầu hỏi: "Hạo Vũ, là cậu sao?"
"Ha ha ha..."
Khán đài lập tức vang lên tiếng cười trầm thấp.
Người chủ trì nói xong lời này cũng không nhịn được cười lên, lại nhìn tổ dự bị cạnh sân khấu, nói: "Các vị, nghe xong đoạn phối này, các vị có lời gì muốn nói với sát thủ mặt lạnh không?"
Khán đài, sáu vị tổ dự bị đồng loạt ma quyền sát chưởng.
"Bái kiến lão sư Mặt lạnh."
Một lát sau, trong sáu người, Thẩm Đường tuổi tác nhỏ nhất cầm microphone, cung kính nói: "Vừa mới nghe đoạn phối âm của ngài, em cực kì chấn động."
"Trước kia em có tiếp xúc một ít đại lão giới phối âm, bọn họ nói, phối âm là trang phục biểu diễn, bọn họ khi phối âm sẽ tận lực bắt chước giọng của diễn viên, phối xuất ra hiệu quả giống hình ảnh nhất."
"Mà lão sư Mặt lạnh vừa biểu diễn ra trình độ giọng mặt ăn khớp hoàn mỹ."
"Xin hỏi lão sư, ngài là diễn viên phối âm chuyên nghiệp sao?"
Trên màn hình lớn, chỉ thấy "sát thủ mặt lạnh" ngoẹo đầu, dùng tay xoa cằm, dùng tiếng nói lười biếng lúc chào sân đáp: "Xin gọi là sát thủ mặt lạnh, không muốn gọi Mặt lạnh."
"Phốc..." Nghe nói như thế, mấy vị khách quý cười phun.
Mà trước micro, "sát thủ mặt lạnh" Hứa Trăn hoàn toàn không để ý mọi người cười đùa, vẫn như cũ lười biếng ngồi trên ghế sofa, nghiêng chân, thần thái nhàn nhã nói: "Liên quan tới câu hỏi kia..."
"Tôi đúng đã từng phối âm cho người khác, nhưng không phải nghề chính của tôi."
Hứa Trăn nói không hề sai.
Từ khi có "Lang Gia bảng", hắn nhàn không có việc gì thì đi phối âm cho phim truyền hình nhà mình, vừa có thể ma luyện lời kịch, lại có thể kiếm tiền, hiệu quả còn tối hơn diễn viên phối âm bình thường.
Một công ba việc.
Hắn thông qua màn ảnh trước mắt nhìn Thẩm Đường ngồi chỗ tổ dự bị, hơi nhếch khóe môi.
—— Ha, anh từng phối âm cho cả chú đấy.
Lúc trước Thẩm Đường là khách mời thiếu niên Lâm Thù trong "Lang Gia bảng", giọng cậu ta là do Hứa Trăn phối.
Nên vì cái gì Thẩm Đường tự nhận là "dùng mặt"?
Bởi vì trừ mặt, tất cả những thứ khác đều là của Hứa Trăn.
Mà Thẩm Đường nghe đáp án này xong, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Diễn viên ưu tú đều từng được người khác phối âm, nói vậy chẳng khác nào không nói.
Thẩm Đường lại hỏi: "Lão sư sát thủ mặt lạnh, thuận tiện tiết lộ tuổi của ngài được không? Ta cảm giác giọng ngài phi thường trẻ tuổi, cũng không đến bốn mươi tuổi đi?"
Hứa Trăn khẽ cười một tiếng, cố ý hạ thanh quản, già nua còn lười biếng đáp lại: "Bốn mươi? Lão phu vĩnh viễn mười tám tuổi."
Lúc này, vị bên cạnh Thẩm Đường hỏi: "Lão sư sát thủ mặt lạnh, nếu như max điểm là một trăm điểm, xin hỏi ngài tự đánh giá nhan sắc mình bao nhiêu điểm?"
Hứa Trăn nhẹ nhàng nói: "Còn yêu cầu nhan sắc sao? Giọng tôi chẳng lẽ không đáng 120 điểm?"
Khi nói chuyện, hắn quay làm mặt quỷ với mấy vị khách quý, chọc cho ba người kia cười đến người ngã ngựa đổ.
"..."
Hắn đối đáp hư hư thật thật, mây trong sương mù, trừ sinh động không khí thì không có chút tác dụng nào.
Chẳng qua, đạo diễn hậu trường ngược lại là cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Hứa Trăn.
Ông vốn còn lo Hứa Trăn bình thường thành thành thật thật, sợ hắn sẽ không hợp gameshow;
Kết quả quá được, diễn viên không hổ là diễn viên, vừa đứng trước ống kính đã tự nặn ra ra nhân cách trái ngược được với bản thân.
Mới mở miệng đã giết luôn đề tài, khiến người không lời nào để nói.
Thiên phú này, chà, không hổ là "sát thủ mặt lạnh"!
Đạo diễn kiêu ngạo ngẩng đầu, cảm giác tên hiệu bản thân cũng được nở mày nở mặt.
...
Một hồi giao lưu đơn giản, Hứa Trăn đi ra phòng thu, khách quý cuối cùng, Lý Minh Viễn lên đài.
Lý Minh Viễn định phối âm như mô phỏng âm thanh, nhưng anh lại bắt chước một vị tiếp cận ảnh đế có giọng tương tự anh.
Bình tĩnh mà xem xét, đoạn Lý Minh Viễn phối âm rất không tầm thường, nhưng người xem mới vừa xem xong "sát thủ mặt lạnh" hóa đá thành vàng, khi xem đến anh, cảm giác như lại thấy anh bắt chước bừa.
Đã không có đột phá, lại không có chủ đề, quá nhàm chán.
Cuối cùng, tổ dự bị chỉ có thể qua loa hỏi anh mấy câu không đau không ngứa, làm cho Lý Minh Viễn hết sức khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận