Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 437: Đại Minh Tinh

“Ca!”
Sau khi quay xong cảnh này, đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh không có thời gian lãng phí miệng lưỡi đi khen biểu hiện của các diễn viên, mà là lập tức điều động hiện trường để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
“Cái chết của Truyền Võ” là một cảnh quay lớn.
Bối cảnh thập phần phức tạp, máy quay phim, cần nâng, thanh trượt và các loại thiết bị khác đều được bổ sung tạm thời, mà điều này cũng đang gần như thiêu đốt tiền trong mỗi giây.
Tuy rằng cảnh này chỉ được giới hạn trong 20 phút, nhưng lại có độ quay phim rất khó.
Người nhiều, cơ vị nhiều, đạo cụ nhiều, hơn nữa còn đề cập đến đặc hiệu pháo hoa, hơi vô ý liền dễ dàng xuất hiện nguy hiểm.
Cũng may, đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh đã có nhiều kinh nghiệm trong quay chiến tranh, ngay cả diễn viên cũng rất có năng lực.
Đến cuối giờ chiều, trước khi trời tối, tổ quay phim cuối cùng cũng hoàn thành suôn sẻ cảnh quay.
Ăn cơm tối xong, trời cũng dần tối xuống, đoàn phim vừa lúc đi đến tiệm cơm của Chu Gia để quay cảnh đêm, mọi động tác đều không có chút trì hoãn nào.
……
Buổi tối hôm đó, Hứa Trăn vẫn phải tiếp tục ra sân.
Chẳng qua, trong phân cảnh này hắn không còn là diễn viên mà là “Đạo cụ”.
—— Truyền Võ đã chết.
Tiên Nhi cùng các huynh đệ nâng “Thi thể” hắn trở về tiệm cơm Chu gia.
Tôn Mãn Đường dự định để Truyền Võ chống đỡ một hơi cuối cùng, trở về nhà nhìn cha mẹ lần cuối, nhưng lại bị đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh một phiếu phủ quyết.
Kết quả là, Truyện Võ dứt khoát chết nơi chiến trường.
Người nâng về nhà, nương khóc một hồi, Tiên Nhi khóc một hồi, cha lại khóc một hồi trên linh đường.
Đại ca trở thành Hán gia cũng đã trở về, lại tiếp tục khóc một hồi nữa…
Mỗi vị ở đây đều có kỹ thuật diễn cấp đại thần, cảm xúc đầy đủ, như sơn như hải.
Hứa Trăn nằm ở trên linh đường, nghe các diễn viên thay phiên nhau tiến lên, than thở khóc lóc kể lể, thiếu chút nữa cũng khóc theo.
——Thi thể này cũng không dễ diễn!
Mà điều hắn khó chịu hơn chính là, rõ ràng Truyền Võ đã chết rồi, nhưng những khản giả bên ngoài sân còn không chịu buông tha hắn.
Cảnh quay đi đến chỗ nào, người xem cũng lập tức đuổi tới chỗ đó, vừa đuổi vừa khóc, chẳng khác gì đội ngũ đưa tang, khiến người ta không nói nên lời.
Bất quá cũng may, kết quả cuối cùng rất mỹ mãn.
Biên kịch Tôn Mãn Đường vừa lau nước mắt vừa vỗ ngực trấn an mọi người rằng cảnh quay này nhất định là đỉnh cao trong sự nghiệp của ông, nếu danh tiếng không bạo, ông sẽ mang đầu tới gặp.
Hứa Trăn ngồi ở trước máy theo dõi, nhìn lại hình ảnh quyết liệt, giãy giụa cùng không buông của Truyền Võ trước khi chết, sau đó lại nghe những lời tự trách, hối hận cùng kiêu ngạo của phụ thân hắn, khiến cho bản thân cũng có chút hoài nghi:
Có khi nào, mình thật sự rất am hiểu diễn còn nhân vật chết như thế này không?
Về sau mình còn nên tập trung luyện tập vào phương diện này?
Nghĩ tới đây, Hứa Trăn lập tức lắc lắc đầu, đem mấy cái suy nghĩ đáng sợ này vứt ra ngoài.
Không đúng không đúng, ý tưởng này không được!
Diễn chết là cái quỷ gì, ai mà muốn diễn người chết mãi đâu!
“Tiểu Hứa, lại đây lại đây!” Hắn chính nhìn màn hình máy theo dõi, bỗng nhiên nghe có người gọi tên mình, quay đầu vừa thấy, là tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt.
Hứa Trăn đứng dậy đi qua phía đối phương, vừa định hỏi Trương đạo tìm hắn có chuyện gì, thì liền thấy Trương Tân Kiệt thần bí hề hề mà lấy ra một bao lì xì tới, nhỏ giọng nói: “Cái này cho cậu.”
Hứa Trăn nghi hoặc mà nhìn bao lì xì, không có nhận lắm mà dò hỏi: “Trương đạo, đây là cái gì?”
Trương Tân Kiệt xấu hổ mà thanh thanh giọng nói, nói: “Vừa rồi không phải cậu mới nằm trên linh đường sao, cái này xem như phạm húy, đều thích hợp để được an ủi.”
Nói tới đây, ông ta mạnh mẽ đưa bao lì xì cho Hứa Trăn, nói tiếp: “Cầm đi, không bao nhiêu tiền, chủ yếu là tâm ý.”
“Diễn viên cũng không dễ dàng, đây đều là quy tắc cũ.”
Hứa Trăn kinh ngạc tiếp nhận bao lì xì, bất động thanh sắc mà nhéo nhéo.
5000…… Không không không, 6600?
Nhiều như vậy?
Diễn người chết còn có chuyện tốt như vậy? ?
Được rồi, về sau có lẽ mình nên tập luyện nhiều hơn về phương diện này!
……
Ngày 8 tháng 10, Hứa Trăn tạm thời kết thúc quá trình quay phim "Sấm Quan Đông" và từ Ma Đô trở về đến kinh đô.
Cảnh xuân hè trong bộ phim của Truyền Võ đều đã được quay xong, bây giờ chỉ cần đợi đến cuối năm để quay cảnh tuyết rơi là được.
Trưa hôm đó, Hứa Trăn rất lâu rồi mời trở về vườn trường Trung Hí, tâm trạng vừa hưng phấn lại có chút chột dạ.
Hắn đã trở thành sinh viên năm hai bắt đầu từ học kỳ này.
Bây giờ, học kỳ đầu tiên của năm thứ hai đã bắt đầu hơn một tháng, nhưng hắn lại bận quay phim, cho nên tỷ lệ chuyên cần của hắn đang tràn ngập nguy cơ…
Hứa Trăn nhịn không được thở dài.
Từ khi vào đại học, tần suất đóng phim của hắn đã ít hơn các diễn viên bình thường, hắn chỉ quay "Tam Quốc" trong kỳ nghỉ đông và "Sấm Quan Đông" vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng tuy là như thế, hắn vẫn không tránh khỏi việc phải hoãn rất nhiều buổi học.
Hứa Trăn hận không thể phận bản thân thành mấy phần để sử dụng.
Sau một giờ chiều, khi hắn trở lại ký túc xá, một số bạn cùng phòng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.
“Ai u mẹ ơi, đại minh tinh đã trở lại!” Thẩm Đường, người có quan hệ tốt nhất với hắn lập tức dựng lên, ngao ngao kêu: “Mau mau mau, ký tên! Chụp ảnh chung!”
“Còn nhớ tiểu Thẩm bên bờ hồ Đại Minh không? Cẩu phú quý, chớ quên nhau, Đại lão mau mang tôi theo với!”
Hai người khác cũng ồn ào, la ó, một đám không ngừng thổi phồng, khiến cho Hứa Trăn rất muốn kéo theo hành lý xoay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận