Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1055: Chuyên gia đặc hiệu Mr. William 2

Nghe những lời này, luật sư không khỏi có chút xấu hổ quay mặt đi.
Một lúc sau, ông ấy hắng giọng, hỏi từ một góc độ khác: "Ngài Thẩm Thế Hà, cuộc sống của một người tàn tật có rất nhiều bất tiện, nếu đột nhiên bị bệnh hay tình huống hỏa hoạn cấp bách, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
Thẩm Thế Hà lạnh lùng nhìn ông ấy, trả lời: "Có bệnh thì gọi xe cứu thương, có hỏa hoạn thì gọi chữa cháy."
"Tôi tin rằng đất nước chúng ta có một hệ thống an sinh xã hội lành mạnh và đầy đủ, đủ để đảm bảo cuộc sống bình thường của công dân khuyết tật."
Luật sư hỏi: "Cuộc sống bình thường thực sự có thể được đảm bảo, nhưng bà Từ Thục Trân có điều kiện tài chính tốt hơn ngài, gia đình hòa thuận và nguồn thu nhập ổn định."
"Bà ấy có thể cung cấp cho ngài Từ Đông điều kiện sống vật chất tốt hơn…"
Mà lúc này, Thẩm Thế Hà vừa rồi còn bình tĩnh trả lời đột nhiên xen vào: "Vậy Từ Đông có thể cho bà ta cái gì?"
"Bà ta sống tốt như vậy, Từ Đông có ích lợi gì cho bà ta?"
Luật sư đang nói bị hắn cắt ngang, có chút không hài lòng, vừa định quay lại câu chuyện, Thẩm Thế Hà đã bắt được khoảnh khắc ông ấy định nói, lập tức nói trước: "Viện trưởng viện phúc lợi của chúng tôi thường nói với chúng tôi rằng người nhà là phải biết giúp đỡ lẫn nhau, ỷ lại vào nhau."
"Các khoản đóng góp đơn phương không thể tồn tại lâu dài.”
Hơi thở của hắn nghe có chút mỏng, có chút hụt hơi, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.
"Hôm nay bà Từ Thục Trân đã tìm lại được lương tâm của mình mà muốn chăm sóc Từ Đông, nhưng ngộ nhỡ ngày mai bà ta chán ghét rồi hối hận thì sao?"
Thẩm Thế Hà nói rất chậm, nhưng trong giọng điệu của hắn có một sức mạnh không thể phủ nhận: "Kẻ mạnh đơn phương chăm sóc kẻ yếu, nói bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu."
"Kẻ yếu chỉ có thể thận trọng, sống chui rúc, van xin tha mạng, sống không đàng hoàng!"
Thân hình gầy gò của hắn vô lực ngã trên xe lăn, chỉ ngẩng cao đầu, cảm giác ngỗ ngược kỳ lạ này khiến người ta vừa khó chịu, vừa sự kính nể khó hiểu.
Thẩm Thế Hà hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nhưng Từ Đông là chỗ dựa của tôi."
"Chúng tôi cần nhau và không ai bỏ rơi người kia."
Luật sư nhìn Thẩm Thế Hà trước mặt, tựa hồ không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, theo bản năng đi tới một bên, sau đó nói: "Ngài Thẩm Thế Hà, đây là ngài đang lợi dụng ngài Từ Đông có trí lực rất thấp, mà không chế tinh thần của hắn để hắn làm hộ lý miễn phí cho mình sao?"
Thẩm Thế Hà không trả lời ngay lập tức.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm luật sư trước mặt, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
"Nếu nói tôi đang lợi dụng Từ Đông, vậy thì Từ Đông cũng đang lợi dụng tôi thôi."
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng ngữ khí vang dội: "Từ Đông giúp đỡ tôi, tôi cũng là giúp đỡ cậu ấy."
"Những kẻ yếu cần giúp đỡ lẫn nhau và dựa vào nhau để tồn tại trong thế giới này."
Thẩm Thế Hà cắn răng một cái, hốc mắt có chút đỏ lên, thấp giọng gầm lên: "Chúng tôi đã cứ như vậy sống sót hơn 10 năm!"
"Chúng tôi đã sống rất tốt!"

Đây là một vở kịch văn học thuần túy.
Nhưng vì có nhiều diễn viên trên hiện trường và lời thoại phức tạp, cảm xúc trong những câu nói khác nhau của mỗi người đều phải phù hợp với thực tế, vì vậy mức độ khó khăn khi quay tương đối cao.
Nhưng trung tâm của cảnh này là Hứa Trăn.
Hắn kiểm soát được cảm xúc của toàn bộ cảnh quay, việc quay cảnh phòng xử án phức tạp diễn ra khá suôn sẻ.
Bên cạnh phim trường, Cao Chẩn đến đây làm khán giả không khỏi vỗ tay thán phục.
"Lợi hại, lợi hại..."
Trong mắt hiện lên tán thưởng, ông ấy thấp giọng nói: "Mấy năm không gặp, Tiểu Hứa đã lợi hại như vậy, thật không thể tin được."
"Ngoài đóng phim, hắn còn dẫn kịch và giảng giải cho các diễn viên khác."
"Đạo diễn nào mà hợp tác cùng với hắn thì cũng quá thoải mái!"
Cao Chẩn bên này liên tục cảm khái, muốn tìm kiếm phụ họa, nhưng lại vẫn chưa nghe thấy ai lên tiếng.
Ông ấy ngẩng đầu nhìn William bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của y nên thấp giọng hỏi: "Làm sao thế, cậu không hiểu lời thoại sao?"
"Không, không." William lắc đầu khoanh tay nói: "Nghe hiểu thì vẫn nghe hiểu, nhưng mà..."
Vẻ mặt của y có chút mê man nhìn Hứa Trăn đang ở trong phim trường nói: "Vừa rồi luật sư nói rằng hắn bị liệt nửa người từ khi hắn 2 tuổi. Đây..."
"Màn diễn đánh nhau kia là đánh từ khi nào?"
Cao Chẩn: "..."
Ông ấy im lặng một lúc lâu rồi nói: "Trong bộ phim này hắn không diễn đánh nhau."
William kinh ngạc quay đầu lại, trong mắt có chút tức giận nói: "Cao, anh đã nói với tôi là muốn đưa tôi đến xem một 'ngôi sao võ thuật' nên tôi mới đến."
"Xem một ngôi sao võ thuật diễn một người tàn tật?"
Cao Chẩn: "..."
Ông ấy nhất thời có chút nghẹn ngào, không biết giải thích thế nào với người bạn này.

Cũng may hai người tới không sớm, đợi không tới hai tiếng đồng hồ, trường quay tiến vào thời gian tạm nghỉ.
Cao Chẩn ngay lập tức nhân cơ hội kéo Hứa Trăn ra ngoài.
Hứa Trăn không ngờ tới Cao Chẩn sẽ tự mình lần mò đến đây, hắn nhanh chóng đặt phần "cơm dinh dưỡng" mà mình vừa mới nhận còn chưa kịp ăn miếng nào xuống, rồi đi theo Cao Chẩn ra bên ngoài studio.
Hắn nhìn chú ngoại quốc mặc áo T-shirt màu cam đứng bên cạnh Cao Chẩn, biết hai người đã ở đây từ lâu nên có chút áy náy nói: "Đạo diễn Cao, thật ngại quá, ban nãy tôi không biết ngài đã đến rồi."
Cao Chẩn vội vàng cười xua tay, nói: "Ai, không sao không sao, tôi không muốn quấy rầy công việc của mọi người."
Vừa nói, ông ấy vừa giơ tay chỉ vào William ở bên cạnh, giới thiệu với Hứa Trăn: "Mr. William này là một chuyên gia đặc hiệu. Quá trình chế tác đặc hiệu của "Phong Thần" được hỗ trợ kỹ thuật bởi Cồn Cát Số nơi Mr. William làm việc."
Cao Chẩn vốn muốn nói rõ vị trí hành nghề của "Cồn Cát Số" cho Hứa Trăn, nhưng ông ấy không ngờ rằng vừa tiết lộ tên, mắt Hứa Trăn đã sáng lên, giọng nói mang theo sự ngưỡng mộ nói: "Xin chào, Mr. William!"
"Hóa ra là Cồn Cát Số, tôi đã xem qua rất nhiều tác phẩm của quý công ty."
"'Robin Hood', 'Enchanted', 'Ninth Street', 'Unicorn'..."
Hắn liên tiếp liệt kê tên của hơn chục bộ phim điện ảnh và hoạt hình, cười nói: "Thật vinh hạnh khi được quý công ty thực hiện đặc hiệu cho 'Phong Thần'. Tôi tin rằng hiệu quả sẽ khiến chúng tôi kinh ngạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận