Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 805: Chủ Động Nhận Vai Áo Rồng

Tiếng gào khóc của bệnh nhân càng ngày càng ồn ào, mà dáng người nhỏ nhắn của y tá lại bị những người đàn ông đẩy tới đẩy lui, hoàn toàn không thể đối phó.
Y tá vừa ủy khuất vừa khó chịu, thanh âm khàn khàn mà kêu: “Bệnh viện chúng tôi bây giờ thật sự không có thuốc…”
“Nhưng hiện tại chúng tôi đang quyên góp mỗi ngày, chờ khi có tiền, chúng tôi có thể mua thuốc ngay lập tức..."
“Ta phi!” Đúng lúc này, một tên thương binh nhổ nước bọt, lớn tiếng mắng chửi: “Ngươi nói những lời này, ai sẽ tin?”
“Quyên tiền có thể mua được thuốc?”
"Thuốc cứu mạng đã sớm bị người phía trên nuốt xuống, sống chết của chúng ta cũng không có người quan tâm!"
Lâm Gia đóng vai Hồ Tương Tương đứng ở bên ngoài đám người, gấp đến độ không được nhưng lại không thể chen người vào.
Cô muốn lên tiếng giải thích nhưng giọng nói của cô lại bị át đi và không ai lắng nghe cô nói chuyện.
Nhìn thấy cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, Hồ Tương Tương lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm người phụ trách.
Đúng lúc này, cô chợt thoáng thấy một chiếc xe jeep quân sự chạy ngang qua, bóng dáng cao gầy ngồi trong xe trông rất quen thuộc...
Không phải Cố Thanh Minh thì là ai?
Hồ Tương Tương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô quay đầu và chạy về hướng xem jeep, rồi lớn tiếng kêu lên: “Cố trưởng quan!”
“Cố trưởng quan! Dừng xe!”
Cô liều mạng chạy về phía chiếc xe, nói: “Cố trưởng quan, ngươi mau đến xem bên này! !”
Cố Thanh Minh ngồi trên xem jeep, vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, hắn hơi nhíu mày lại, lập tức lái xe về phía đám thương binh đang làm loạn.
Hắn ngồi trên xe, nhìn tình hình phía dưới rồi cao giọng kêu lên: “Mau dừng tay, Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Nhóm thương binh nhìn thấy xe tới thì lập tức bỏ lại bác sĩ và các y tá, nhanh chóng chạy về phía chiếc xe Jeep.
Hiện tại những người này đang rất kích động, vừa nhìn thấy Hứa Trăn mặc quan phục “Đại quan”, thì liền mồm năm miệng mười mà kêu la: “: “Không có thiên lý! Ra chiến trường đánh nhau, bị thương còn không được trị!”
“Chúng ta nằm ở chỗ này cũng chỉ có thể chờ chết!”
“Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thuốc cũng không có!”
“Đây là giết chết chúng ta!”
“……”
Hứa Trăn bước ra khỏi xe jeep, cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt và nói: " Trương chủ tịch vừa mới tuyên bố "Báo cáo thương binh", tỉnh sẽ ứng trước tiền để trang trải chi phí y tế cho thương binh, các ngươi làm ầm lên cái gì!"
Tuy nhiên lời này của hắn lại càng khiến cho nhóm thương binh thêm tức giận, người binh lính với mới khóc thương cho cái chết của đồng đội liền túm lấy quải trượng, không nói một lời mà đánh về phía Hứa Trăn.
“Tất cả đều là do bọn làm quan các ngươi…”
Nhưng mà, y còn chưa nói xong câu này thì thân thể vì mất đi quải trượng chống đỡ cho nên lảo đảo một cái, rồi trực tiếp ngã sấp xuống mặt đất.
Hứa Trăn vội vàng bước tới, duỗi tay đỡ lấy đối phương.
Thấy ống quần bên phải của người đàn ông vặn vẹo không bình thường, hắn theo bản năng đưa tay sờ sờ chân đối phương, nói: "Không sao chứ?"
Nhưng mà sờ một hồi lại thấy trống rỗng.
Ống quần bên phải của người đó rỗng tuếch.
Hứa Trăn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, sau một lúc lâu không nói gì.
Lúc này, hai thương binh bên cạnh vội vàng tiến lên, khiêng người này đi.
Y tá vừa bị bao vây lúc này đi tới, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nói với Hứa Trăn: "Xin lỗi ngài, đồng đội của hắn vừa mới qua đời."
Cô khóc nức nở, cầu xin: “Vị trưởng quan này, ngài có thể liên lạc với quân đồn trú để hỗ trợ chúng tôi ít thuốc được không?”
“Bệnh viện chúng tôi thật sự đã hết sạch kháng sinh.”
"Có rất nhiều vết thương nghiêm trọng và thực sự không có cách nào để cứu họ, mà kháng sinh là thứ duy nhất để giữ mạng cho họ…”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, quay lại nhìn những người lính bị thương xung quanh mình, lại nhìn người lính không có chân vừa rồi chuẩn bị đánh hắn.
Một lúc sau, hắn đưa tay cởi chiếc mũ trên đầu xuống, trịnh trọng cúi đầu thật sâu trước những người lính bị thương xung quanh, rồi nói: " Các huynh đệ đã chịu ủy khuất.”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Ta là Cố Thanh Minh, quan tham mưu đồn trú ngoại thành, xin các huynh đệ tin tưởng, ta sẽ xử lý chuyện thuốc kháng sinh!”
Biểu cảm trên mặt hắn lúc này nghiêm nghị và kiên định, trong mắt mang theo sự tức giận và lo lắng do chứng kiến thảm trạng của thương binh, nó hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo cùng tự phụ vừa rồi khi ở Hồ gia.
Giống như những gì mà Hứa Trăn đã dạy cho Lâm Gia, đây là một biểu hiện khác của Cố Thanh Minh độc đoán.
Cách đó không xa Hồ Tương Tương lúc này ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt không khỏi có chút run lên.
Cùng lúc đó, Lâm Hiểu Ba, người đang xem màn trình diễn ở bên sân, cũng sửng sốt trong giây lát, trong lòng bỗng nhiên có chút ngo ngoe rục rịch.
“Đạo diễn,” Nhân lúc chuyển cảnh, Lâm Hiểu Ba nói khẽ với Sở Kiêu Hùng nói, “Sáng nay đoàn phim còn vai áo rồng nào không? Nhất là vai diễn có thể phối hợp với Hứa Trăn.”
Sở Kiêu Hùng vừa nghe lời này, thì lập tức sáng ngời hai mắt, nói: “Dĩ nhiên có, còn không ít đâu!"
“Cậu đợi chút, quay xong cảnh này tôi sẽ đi thương lượng với A Trăn.”
Lâm Hiểu Ba vừa nghe lời này, cao hứng đến nhấp nhấp miệng, chỉ cảm thấy nóng lòng muốn thử.
Chương trình học chất lượng cao miễn phí! Tới cũng tới rồi, không nghe một chút thì thật sự quá thất vọng với bản thân?
Mà lúc này, những người bạn đi cùng với Lâm Hiểu Ba lại hoang mang nhìn nhau, không hiểu thằng nhóc này muốn làm cái gì.
Rột cuộc…. mục đích tới đây của chúng ta là gì?
Từ đầu không phải đã nói sẽ gạt Hứa Trăn để hắn qua đoàn phim chúng ta làm khách mời sao?
Nhưng tại sao nháo nữa ngày thì ngược lại là Lâm Hiểu Ba chủ động đi làm khách mời cho người ta, đã thể có tỏ ra bộ dáng như chiếm được tiện nghi gì to lớn lắm? ?
….
“A? Lâm Hiểu Ba muốn khách mời?”
Sau khi diễn xong cảnh này, Hứa Trăn liền ra ngoài sân nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên nghe được Sở Kiêu Hùng nói chuyện này, Lâm Hiểu Ba muốn vớt một vai khách mời ở đoàn phim nhà mình, khiến cho hắn có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Ai có thể từ chối một diễn viên nhất tuyến chủ động làm vai áo rồng?
Lâm Hiểu Ba lại không phải dáng người có tiếng mà không có miếng như Từ Hạo Vũ, Chu Nhiên, người ta là diễn viên chính thức, nếu như đối phương có mặt trong phim truyền hình của mình thì cho dù là tuyên truyền hay đối với cốt truyện thì đều được xem là một điểm sáng chói mắt!
Hứa Trăn vốn tưởng rằng Lâm Hiểu Ba hôm nay tới thăm ban, là muốn kéo mình đến làm khách mời cho đoàn phim “Triệu Tử Long truyền kỳ”, nhưng bất ngờ là không phải như vậy.
Đương nhiên, cũng có khả năng là đối phương lấy lui làm tiến, trước trả giá sau cầu hồi báo.
Mặc kệ nói như thế nào, thì đây cũng được xưng là hành vi quân tử, nghĩ vậy Hứa Trăn lại càng coi trọng Lâm Hiểu Ba hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận