Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 371: Diễn Viên Thần Tượng

Trên cơ sở, Hứa Trăn tham khảo nhân vật “Truyền Võ” này dựa trên nguyên hình: “Chuyện Cũ Quan Trung”, cùng với phong cách biểu diễn của những diễn viên kịch niên đại.
Chẳng qua……
Biểu hiện gần đây của Tề Khôi quá là mất liêm sỉ, cho nên đã bắt đầu có người phát hiện manh mối.
Nói ví dụ, mẹ vừa qua liền nói, gương mặt tươi cười của Truyền Kiệt và Truyền Võ gần như là một khuôn mẫu khắc ra, có đôi khi hoảng hốt nhìn thấy, thật sự có cảm giác “Huynh đệ”.
Tuy đó không phải là chuyện xấu, nhưng dù sao Hứa Trăn vẫn có chút điểm chột dạ, hơn nữa bắt chước giống nhau như đúc cũng không tốt lắm.
Kết quả là, hắn lại quay đầu bắt đầu đi bắt chước đại ca Truyền Văn……
n, người một nhà nhất định phải chỉnh chỉnh tề tề!
Ba huynh đệ đan xen, đây mới gọi là huynh đệ thật sự!
……
Sau vài ngày khởi quay, đoàn làm phim "Đi Quan Đông" đã không còn phản đối gì về việc tạo hình của Truyền Võ và Tiên Nhi.
Nhân gia ngoại hình thanh xuân xinh đẹp, đồng thời kỹ thuật diễn xuất cũng thực sự vượt qua thử thách.
Dù được đánh giá với những tiêu chuẩn khắt khe thì biểu hiện của hai người này trước ống kính cũng hoàn toàn đủ tư cách.
Nó không chỉ kéo chân chất lượng của của bộ phim, mà ngược lại còn trở thành phong cách thập phần bắt mắt.
Chính điều này đã khiến đạo diễn tổ B, Mạnh Tiêu Thanh nhịn không được mà vô cùng cảm khái: Không có vấn đề gì về phương diện diễn xuất, đồng thời giá trị nhan sắc thật sự là một phen đại sát khí đối với tạo hình nhân vật!
Cho dù ở bất cứ giả thiết nào, chỉ cần thêm chữ “Đẹp” này thì lập tức liền trở thành vẽ rồng điểm mắt.
Nói ví dụ, tâm như rắn rết, nhưng đẹp; nuông chiều từ bé, nhưng đẹp; vụng về ngốc nghếch, nhưng đẹp……
Nhân vật dù hỏng bét đến đây đều có thể dùng một chữ “Đẹp” để cứu vớt, huống chi là cô nương số phận nhấp nhô cả nửa người như Đàm Tiên Nhi?
Nhìn thấy cô gái thanh tú giống như một đóa hoa lang thang và đau khổ trong dòng chảy của thời cuộc thực sự khiến người xem một phen nước mắt chua xót, hơn nữa nội tâm cũng càng thêm thấu triệt sự tàn khốc cỉa thời đại này.
Vì sao nói từ xưa đến nay đều là hồng nhan bạc mệnh?
Bởi vì không ai quan tâm đến việc người xấu xí đang làm cái gì...
Đúng vậy, lời này nghe có điểm chua xót, nhưng sự thật chính là như thế.
Liên tiếp mấy cảnh quay, hai vị diễn viên trẻ đã hoàn toàn chinh phục mọi nghi ngờ bằng chính thực lực của mình.
Thậm chí, tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt cũng đã bắt đầu tự hỏi:
Về sau khi tuyển chọn diễn viên, ông ta có nên cân nhắc một cách chính đáng tới kỹ năng diễn xuất của nhóm thần tượng hay không?
Có vẻ như đây quả thực là một hướng khai phá mới cho phim truyền hình hiện nay?
……
Trong khi đoàn phim “Đi Quan Đông” bên này đang vui vẻ hòa hỉ, mười phần nhiệt tình, thì đoàn “Lương Duyên Hoan Hỉ Của Tiên Đạo Đa Tình” phía cách vách lại là một cảnh tưởng hoàn toàn tương phản.
Kể từ khi đạo diễn Phùng Nguyên và những người khác lén lên sườn đồi để quan sát đoàn “Sấm Quan Đông”, đến lúc trở về thì nhóm người này ai ai cũng rầu rĩ không vui. (Đi Quan Đông => Sấm Quan Đông)
Một tuần sau, bọn họ bắt đầu quay phim, Phùng đạo nhìn Hàn Thanh Phong đang ngẩn người trước ống kính, đồng thời vị “tiên tử” đối diện hắn, tuổi tác đã xấp xỉ Lương Mẫn Anh nhưng lại búi tóc đôi, trang điểm kiểu hoa đào. Thật sự cảnh tượng như vậy khiến người ta khó có thể nuốt trôi.
“Cắt!”
Phùng Nguyên chau mày, kêu lên: “Thanh Phong, giữ chặt ánh mắt của cậu, đừng có lơ đãng như vậy! Lúc nói chuyện thì phải nhìn người!”
“Làm lại một lần nữa!”
“……”
Gập ghềnh quay chụp cả một buổi sáng, toàn bộ diễn viên đều đang thay nhau kéo chân đoàn phim, cho dù đạo diễn có ra sức chỉ đạo như thể nào thì kết quả cũng không chút tác dụng.
Trong khoảng thời gian quay phim, Phùng Nguyên nhìn đồng rác rưởi vừa quay xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh Phong vừa ăn kem, vừa chơi game trên phim trường, lại nhìn vị “Tiên tử” kia đang được năm sáu trợ lý vây quanh làm mát xa…
Người so người, đúng là muốn chết, hàng so hàng, thà vứt còn hơn!
Rốt cuộc là dây thần kinh nào của ta đáp sai rồi, một hai nhất định phải đi xem “Sấm Quan Đông” ?
Cái thứ chết tiệt đó đã hủy hoại khả năng chịu đựng của ta đối với những bộ phim truyền hình tồi tệ! !
Càng quá đáng hơn nữa là một ngày nọ, Phùng Nguyên rõ ràng nhìn thấy có một vài nhân vật lén lút đến phim trường xem buổi quay phim của bọn họ.
Thậm chí còn có người mang theo kính viễn vọng.
Kết quả, nhóm người này nhìn không tới một lúc thì liền quay đầu trở về, người mang theo kính viễn vọng trước khi rời đi còn không quên khinh thường cười nhạo một phen.
T mẹ nó, tâm này đã đóng băng rồi!
……
“A? giải thưởng Phi Ưng?”
Hơn nửa tháng sau, khi Hứa Trăn đang ăn cơm ở nhà ăn của đoàn phim thì đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh bỗng nhiên ngồi xuống phía đối diện hắn, thần bí hề hề nói: “Đúng vậy, giải thưởng Phi Ưng.”
“Một trong ba giải thưởng lớn dành cho phim truyền hình Hoa Hạ, bối cảnh chính thức và đối tượng bình phẩm chủ yếu là phim chính kịch.”
Mạnh Tiêu Thanh nhỏ giọng nói: “Cậu phải hiểu, loại phim chính kịch có ý nghĩa lịch sử như “Sấm Quan Đông”, trừ bỏ đua ratings, thì còn một mục tiêu quan trọng chính là đua giải thưởng.”
“Giá trị nhất trong “Tam đại thưởng” là giải Phi Ưng, “cha mẹ” cậu đều những người từng đạt cúp Đế, Hậu của giải Phi Ưng này.”
Hứa Trăn nghe vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cái gọi là “Thị đế”, “Thị hậu”, dùng để chỉ những người chiến thắng “Tam đại thưởng”, Phi Ưng, Ngọc Lan, Tinh Huy. Còn đối với những giải thưởng khác thì cho dù họ đạt được bao nhiêu giải cũng không thể được xưng Đế, xưng Hậu.
Mạnh Tiêu Thanh nói tiếp: “Trong cuộc họp ngày hôm qua, Trương đạo còn cố ý cường điệu, hy vọng các tổ quay phim đều lấy giải thưởng làm mục tiêu chung của bản thân, bao gồm cả trước đài lần sau đài.”
“Dù chỉ có một bước vào cửa, đoàn phim cũng sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận