Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 367: Lãnh Đạo Thăm Ban

Trong khi Lương Mẫn Anh bận phụ đạo cho con trai, thì đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh vội vàng điều hành công tác cho các tổ nhân viên. Lúc này, ở phía ngoài phim trường, một nhóm người đang đứng trên sườn núi, hướng mắt nhìn về phía trường quay xa xa.
Đạo diễn Phùng Nguyên của đoàn phim cách vách, quay đầu nhìn thoáng qua đám người này, vẻ mặt vô cùng bất lực: “Mấy người đều không có việc gì làm đúng không?”
“Một đám chạy tới xem người ta đóng phim, xem đến nghiện rồi?”
Bên cạnh có mấy người ngượng ngùng cười, không có lên tiếng.
——Này còn không phải do nghe có Tô Nghiên ở bên đó sao?
Người ta là nữ thần đó, không quản kịch niên đại hay hiện đại, thì cô ấy vẫn rất lộng lẫy!
Đám người này cách hiện trường hơi xa, tuy là trên cao nhìn xuống nhưng vẫn không thấy rõ hiện trường.
Trong đó một người nhịn không được nói: “Phùng đạo, không phải ngài có quen biết với đạo diễn của bọn họ sao?”
“Tôi thấy bên đó cũng không ghi hình, vậy có thể tới gần nhìn một chút được không?”
Phùng Nguyên nhịn không được mắt trợn trắng, nói: “Ngay cả tôi cũng phải nhìn lén, còn cậu đây là muốn quang minh chính đại chính mà nhìn lén sao?”
Nói xong, ông ta duỗi tay chỉ chỉ dưới chân núi, nói: “Thấy bên kia không, lãnh đạo của người ra đã lại đây thị sát công tác, hiện tại cậu qua đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Đám người vừa nghe được lời này thì cũng không muốn đi qua giao tiếp với giới quan viên, cho nên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ muốn lại gần quan sát.
Một trong những nhà sản xuất trẻ nhón chân nhìn qua bên đó để ngắm Tô Nghiên, nhưng lại bị một nữ nhân to béo chặn mất tầm nhìn.
Cậu ta lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Người phụ nữ mập mạp bên cạnh Tô Nghiên là ai vậy? Cũng là lãnh đạo sao?”
“Không biết diễn còn ở đó khoa tay múa chân, thật phiền!”
Phùng Nguyên đờ đẫn quay đầu, liếc mắt về phía nhà sản xuất trẻ kia, nói: “Đó không phải là lãnh đạo, đó là Lương Mẫn Anh.”
Người này là nhà sản xuất tới từ Hương Giang, cậu ta thật sự không biết đến cái tên Lương Mẫn Anh này, do đó cũng nhịn không được mà hỏi thăm: “Phùng đạo, Lương Mẫn Anh là ai?”
Phùng Nguyên: “……”
Quên đi, đáng lẽ ta không nên nói chuyện với tiểu tử này.
……
Trong phim trường, Hứa Trăn và Tô Nghiên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, cả hai từ lâu đã quen với việc quay phim giữa đám đông và không quan tâm đến điều đó.
Sau khi quay cảnh thứ hai, cả hai nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập vai.
Trước ống kính, Chu Truyền Võ ngẩng đầu lên, nhìn Tiên Nhi trước mặt, trong mắt không có bao nhiêu tình cảm nhưng lại nóng như lửa đốt:
“Hắn sẽ không cưới tỷ, nhưng tôi sẽ.”
“Ông trời cũng đã an bài, tỷ sẽ phải gả cho tôi.”
Ở hiện trường quay phim có rất nhiều người vây xem.
Tổ lãnh đạo đầu tiên đi thị sát một vòng bên tổ A, sau đó lại đến tổ B. Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt của “Đi Quan Đông” cũng đi theo bồi tiếp suốt hành trình.
Đối với bộ phim truyền hình chính kịch, thì sự ủng hộ của chíng phủ là trợ lực quan trọng nhất.
Nếu các cơ quan ban ngành có liên quan phê duyệt bộ kịch, cảm thấy ý nghĩa giáo dục tốt và chất lượng đạt yêu cầu thì trực tiếp tập hợp các phương tiện truyền thông chính thức để công khai, kèm theo các tài liệu đỏ, yêu cầu các cấp cơ quan chính phủ, doanh nghiệp và cơ sở để tổ chức xem. Việc này sẽ trở thành động lực kéo rating lên đến mức tuyệt đối.
Nếu càng tiến thêm một bước, yêu cầu các trường tiểu học và trung học tổ chức các buổi xem...
Khụ, vậy hiệu quả có thể đến mức phát rồ.
Nhưng tất nhiên, Trương Tân Kiệt không có nhiều tham vọng như vậy.
Chỉ cần có thể nhận được đánh giá tích cực, nhân tiện có được chút ít tuyên truyền từ phía chính phủ, như vậy ông đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Đầu tiên hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ: Tranh thủ thời gian kỳ nghỉ đông năm sau lên sóng, cho thêm một bài văn liên quan đến Đi Quan Đông vào Nhật Ký Kỳ Nghỉ Đông
“Ha ha, tôi biết nam diễn viên này!”
Một nữ nhân tầm 50 tuổi trong đoàn lãnh đạo đứng ở bên cạnh phim trường, chỉ chỉ Hứa Trăn đang đứng trước căn nhà gỗ nhỏ, nói: “Đó có phải là đứa nhỏ biểu diễn tiết mục “Giang Sơn Như Họa” trong Xuân Vãn đúng không?
“Hắn diễn nhân vật gì? Cũng là con trai của Lý Vĩnh Bân lão sư?”
Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt gật gật đầu, giới thiệu nói: “Đúng vậy, hắn là Hứa Trăn, đảm nhận vai con trai thứ hai, Chu Truyền Võ của Lý lão sư.”
Nữ lãnh đạo khẽ cười nói: “n, không hổ là hài tử của Lý lão sư, hậu sinh anh tuấn nổi tiếng từ làng trên xóm dưới.”
“Ha ha ha ha ha……” Nghe được lời này, người chung quanh nhịn không được cười vang một trận.
Lúc này, một nhân viên mang vài chiếc ghế xếp đến cho đoàn thị sát, mọi người vì thế liền ngồi xuống, hảo hảo xem hiện trường quay phim.
“Sang đến tổ B, cảm giác giống như một bộ phim truyền hình khác vậy,” Lãnh đạo bắt chéo chân và quay đầu về phía Trương Tân Kiệt, “Tuấn nam mỹ nhân, không giống như là kịch niên đại, mà giống như là phim thần tượng.”
“Ban đầu, tại sao Trương đạo lại chọn hai diễn viên như vậy? Đây là để cải thiện sự đón nhận của giới trẻ hay để giành được đầu tư tiếp theo?"
"Liệu nó có ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim không?
Nghe được lãnh đạo nghi ngờ, Trương Tân Kiệt trong lòng hơi hơi căng thẳng, nhưng hoàn toàn không có ý tứ thoái thác trách nhiệm, ông thành khẩn nói: “Tôi đã suy xét rất kỹ từ phẩm chất mới quyết định chọn hai người bọn họ.”
“Ngài đừng thấy bọn trẻ lớn lên xinh xắn mà xem thường, vì kỹ năng diễn xuẩt của cả hai vô cùng tốt, đây là những người tốt nhất trong số mấy chục diễn viên đến thử vai.”
Trương Tân Kiệt khẳng định: “Ngài cứ xem trước, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Ồ?” Nghe được Trương Tân Kiệt nói ngôn chi chuẩn xác như vậy, lãnh đạo hơi hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía phim trường, đồng thời tăng thêm mấy phần hứng thú, mong chờ đối với biểu hiện của hai diễn viên trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận