Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 532: Cảnh Võ Thuật Chân Thật Nhất

Tần Thiếu Trạch ngơ ngác mà nhìn màn hình TV trước mặt, sau một lúc lâu không nói một lời.
Bởi vì diễn biến cốt truyện tiếp theo đã hoàn toàn vượt quá sự đoán của hắn.
——Thực sự đánh nhau rồi!
Chu Truyền Võ đập vỡ bát, sau khi nói thẳng với Chấn Tam Giang, hắn cũng không ngẩng cổ chờ chém mà dùng tay không tấc sắt đánh nhau với một đám thổ phỉ.
Tần Thiếu Trạch sững sờ.
Hắn không biết Chu Truyền Võ muốn liều mạng lao xuống núi hay là trước khi chết muốn kéo theo mấy cái đệm lưng, nói tóm lại, trận chiến này thật sự….
Cường!
“Sấm Quan Đông” không phải phim võ hiệp, cho nên cũng không cần các loại chiêu thức đánh tới đánh lui, hoa hòe loè loẹt. Nhóm người này thật sự chỉ là đang “Đánh nhau”.
Chu Truyền Võ vừa nói xong “Ra tay đi”, ánh mắt híp lại, không hề báo trước mà nhấc bàn lên, “Rầm” một tiếng, ném nguyên bàn đầy rượu và thức ăn về phía Chấn Tam Giang đang ngồi đối diện.
Lúc này, trong ánh mắt của hắn lộ rõ sự hung hãn, mắt thấy nhóm thổ phỉ sắp sửa nhào qua đây, Truyền Võ đột nhiên nhấc chân lên, trực tiếp đá vào một người đàn ông to lớn cầm đại đao đang đứng bên cạnh.sau đó hắn lui về phía sau, lưu loát xoay người tránh né, đồng thời còn xô ngã hai người khác.
Thoáng thấy phía sau có dao nhỏ chém tới, Truyền Võ không chút do dự, trực tiếp cấm lấy băng ghế và đập vào đầu người đang tấn công hắn.
“Bang!”
Một tiếng vang lớn, vụn gỗ vung ra khắp phòng, người bị đánh trúng ngao ngao kêu đau, máu từ trên trán ào ạt chạy xuống, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Trong nháy mắt nhưng động tác lại vô cùng mau lẹ, lúc đám thổ phỉ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao đến đánh cho người ngã ngựa đổ.
Dùng khuỷa tay, tấn công, quăng ngã, đập túi bụi…
Rõ ràng các động tác của Chu Truyền Võ không hề theo một kết cấu nào, nhưng hắn di chuyển rất nhanh, mượt mà, sức bộc phát cực mạnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Bên ngoài màn hình, Tần Thiếu Trạch đã hoàn toàn choáng váng.
Một đoạn này không hề có hiệu ứng đặc biệt về ánh sáng hay đường ống kính máy quay.
Nó hoàn toàn là dùng máy quay thô ghi lại một cách trung thực về trận ẩu đả, cảnh tượng chân thật đến mức giống như một bộ phim võ thuật của thế kỷ trước.
…… Đúng vậy, phim võ thuật của thế kỷ trước.
—— mẹ nó đây là thể loại mà lão tử thích xem nhất aaaa! !
Tần Thiếu Trạch trăm triệu lần không nghĩ tới, cảnh “võ thuật” xuất sắc nhất mà hắn xem trong năm nay lại xuất phát từ một bộ phim niên đại.
Hơn nữa tiêu chuẩn vô cùng cao, thậm chí còn hơn cả những bộ phim bom tấn mà hắn xem ở rạp với giá vé 50 tệ!
“Ngọa tào……”
Một lát sau, hắn mơ hồ nghe được bên cạnh mình có người đang phun lời thô tục.
Quay đầu lại liền thấy, đồng chí Vương Bảo Khuê, năm nay 76 tuổi, là nhân viên công chức đã về hưu, đồng thời cũng là ông ngoại mình, lão nhân gia đang run run rẩy rẩy móc lấy kính viễn thị từ trong túi ra, mắt không nỡ rời khỏi màn hình dù chỉ một giây, tập trung tinh thần vào màn hình TV.
Tần Thiếu Trạch: “……”
Nhắc mới nhớ, sở thích xem phim võ thuật của mình hình như là do ông ngoại bồi dưỡng…
……
“Phanh!”
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng súng vang lên.
Đám người còn đánh nhau đến từng bừng liền quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tiên Nhi trong trang phục thổ phỉ, cô cưỡi ngựa, trên tay cầm một hộp pháo, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận.
“Làm gì, các ngươi đang làm cái gì?”
Tiên Nhi xoay người xuống ngựa, nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt đỏ bừng.
Lúc này, mọi người đã đánh từ trong phòng kéo ra bên ngoài, Truyền Võ đoạt được một thanh đao, bắt cóc Tứ đương gia làm con tin; Chấn Tam Giang và mấy tên thổ phỉ khác bắt đầu rút súng ra, mắt thấy hai bên phải có kẻ chết hoặc người bị thương.
Chấn Tam Giang nhìn về phía Đàm Tiên Nhi, lạnh lùng nói: “Đệ đệ người xem thường Nhị Long Sơn chúng ta, vừa không chịu ở lại, cũng không chịu kết giao bằng hữu với ta!”
“Ngươi thử nói xem, theo quy củ thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tiên Nhi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Theo quy củ, tự nhiên là không thể sống……”
Nói xong, cô quay đầu nhìn mọi người xung quanh, trong mắt mang theo sự buồn bã, nói với Chấn Tam Giang: “Đại đương gia, ngươi trước buông súng xuống đi, để ta nói với đệ đệ mình mấy câu.”
Chấn Tam Giang nói: “Có nói cái gì thì nói ở chỗ này đi!”
Tiên Nhi do dự sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là cúi đầu xuống, từ trên tay cởi ra một cái bạc vòng, đặt ở trên mặt đất, nói: “Vòng tay này, tỷ trả lại cho ngươi.”
Xong xuôi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Truyền Võ đứng ở đối diện, buồn bã cười, nói: “Từ trước mặc kệ là ân gì, tình gì, thì hôm nay coi như chặt đứt toàn bộ.”
Nghe được những lời này, đồng tử Truyền Võ đột nhiên co rút lại.
Hắn cúi đầu nhìn về phía chiếc vòng tay bằng bạc trên mặt đất, ánh mắt mới vừa rồi vẫn còn hung hãn liền thoáng sững lại, mang theo sự buồn bã và thống khổ.
——Vòng tay này là nhiều năm trước hắn đã dùng số tiền tích góp để mua, sau khi cùng nhau chạy trốn, hắn mới đem nó tặng cho Tiên Nhi, xem như vật đính ước.
Nhưng mà, cảnh đời đổi dời, cảnh còn người mất.
Truyền Võ rũ mi mắt, chung quy vẫn là thở dài, buông lỏng đao trong tay, đẩy con tin về phía trước.
“Leng keng.”
Âm thanh chói tới, đại đao đã rơi xuống đất.
“Được rồi…”
Truyền Võ ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thanh âm khàn khàn nói: “Trước sau đều phải chết, cho nên ta cũng không muốn tỷ phải khó xử.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Chấn Tam Giang, nói: “Muốn chém muốn bắn? tùy ngươi chọn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận