Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 653: Hiện Tại Hắn Là "Tằng Soái"

Đặng Đại Diễn bị hành vi của diễn viên chọc giận, ông lập tức móc điện thoại gọi cho nhà sản xuất, muốn đuổi đối phương ra khỏi đoàn phim của mình.
Mà diễn viên đóng vai Hàn Thiên Diệp nghe thấy mấy lời như thế thì lập tức đen mặt, xoay người đi vào xe bảo mẫu.
Người này tên là Kim Jae Hoon, không phải diễn viên, mà là một ca sĩ thần tượng.
Bắt đầu từ năm nay, y sẽ tới Hoa Hạ để triển khai hoạt động và “Ỷ Thiên” cũng là bộ phim đầu tiên y tham gia, thế nhưng không ngờ lại xảy ra việc như vậy.
“Bọn họ nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”
Bên trong xe bảo mẫu, người đại diện nổi giận đùng đùng mà kêu lên: “Jae Hoon của chúng tôi ban đầu tuân theo sự sắp xếp của quý công ty, cho nên mới đồng ý nhận một vai khách mời nhỏ, kết quả hiện tại lại bị nhục nhã trước mặt người khác.”
“Đầu tiên là đạo diễn tìm mọi cách gây khó dễ, yêu cầu quay đi quay lại vì những lý do khó hịu, hiện tại lại dùng ngôn ngữ thô lỗ chửi bới sự chuyên nghiệp của nghệ sĩ.”
“Chúng tôi yêu cầu một lời xin lỗi chính thức từ đoàn phim “Ỷ Thiên” cùng với đạo diễn Đặng Đại Diễn.”
Người đại diện một bên ồn ào chửi mắng, một bên thông qua cửa sổ xe, nhìn về phía Đặng Đại Diễn ở cách đó không xa, nói: “Với tình huống hiện tại, chúng tôi cần phải nghiêm túc suy nghĩ xem, tương lai có nên tiếp tục để Hoa Ảnh truyền thông làm công ty đại diện cho Jae Hoon ở Hoa Hạ hay không!”
“Chúng tôi thật sự không nhìn thấy được sự thành ý của quý công ty!”
“……”
Tranh chấp bên phía đoàn làm phim "Ỷ Thiên" ngay lập tức truyền đến nhà tư sản Hoa Ảnh truyền thông.
Thái độ của Đặng đạo khá cứng rắn, ông yêu cầu nam diễn viên đóng vai Hàn Thiên Diệp rời đi ngay lập tức, tất cả các cảnh quay liên quan đến y đều được quay lại, đồng thời phải xin lỗi nhân viên đã bị tạt canh và bồi thường thiệt hại về kinh tế;
Mà thái độ của nam diễn viên cũng cứng rắn như nhau, hai bên không nhượng bộ một tấc.
Nhà sản xuất phụ trách điều phối việc này chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Cùng lúc đó, trên phim trường, Lão Hải, người phụ trách việc giao cơm, đã tức giận đến dậm chân ầm ầm.
Tiểu Tằng vốn đến giúp mình đưa cơm hộp, nhưng không ngờ lại bị người ta tạt một thân nước canh, việc này làm cho ông cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Đại minh tinh liền có tố chất này sao?”
Lão Hải thúc nổi trận lôi đình: “Dám hất canh lên đứa nhỏ của chúng tôi? !”
“Tiểu Tằng trung thực như vậy, có chọc gì đến mấy người sao? !”
Bảo an bên sân thấy ông kích động như vậy thì cũng vội vàng đi lên khuyên can, Lão Hải đâu sợ đắc tội với người khác, ông cuốn tay áo lên, càng kêu càng vang dội: “Chúng ta đến đây đưa cơm, chứ không phải nô tài của các ngươi! Hoặc là kêu hắn đến đây xin lỗi Tiểu Tằng, hoặc là để tôi đi qua bên đó, hất một bát canh lên người hắn!”
“Tôi nói cho mấy người biết, việc hôm nay nhất định tôi sẽ không bỏ qua! !”
“……”
Lúc này, trong phim trường đã loạn thành một đoàn.
Về phần Hứa Trăn vô tội bị hất canh cũng không có ở lại phim trường, mà là được nhân viên công tác mang đi tắm rửa.
Nói thật, bị hất một bát canh lên người, hắn không phải tức giận mà là kinh ngạc.
Hứa Trăn đã gia nhập làng giải trí được mấy năm, tham gia rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh, cũng đã từng tiếp xúc với một số nghệ sĩ ngoại quốc.
Mặc dù hắn không có quan hệ cá nhân với những người này, cũng không hiểu tính khí của bọn họ, nhưng ít nhất hai bên vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu và chưa từng xảy ra tranh chấp với ai.
Kết quả, hiện tại loại chuyện này đã xảy ra…
Hứa Trăn chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn cũng không phải vì chuyện này mà kì thị người ngoại quốc, bởi vì một nghệ sĩ nhỏ không thể đại diện cho cả một quốc gia, cho nên chỉ có thể nói là nhân phẩm của đối phương quá thấp kém.
Nhưng giờ khắc này, Hứa Trăn bỗng nhiên hiểu một chuyện:
Hai năm trở lại đây, lý do xung quanh hắn ít có “người xấu” không phải vì vật họp theo loài, người phân theo nhóm, mà vì hiện tại hắn đã đạt được những thành tựu nhất định trong làng giải trí, dù là chính nhân quân tử, hay là đầu trâu mặt ngựa thì đều sẽ gương mặt tươi cười chào đón hắn.
Tuy nhiên, hiện tại hắn không phải là “Hứa Trăn”, mà là “Tằng Soái”, một người học việc ở tiệm sửa xe máy dưới chân núi, thế giới này lập tức liền mất đi lự kính tươi cười mà khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Hứa Trăn thay quần áo mà nhân viên chuẩn bị cho hắn và dự định đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi cửa, hắn nhìn về phía mũ và khẩu trang được đặt trên ghế, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không cầm lên.
Quên đi, không cần nữa.
Hứa Trăn sắm vai “Tằng Soái” trong trấn nhỏ là để trải nghiệm cuộc sống, chuẩn bị thật tốt cho “Thất Cô”, chứ không phải là để tự tìm phiền phức cho mình.
Vừa rồi trong lúc tắm rửa, hắn rõ ràng nghe thấy giọng nói giận dữ của Đặng đạo, ông đang không ngừng mắng chửi nhà sản xuất đến khàn cả giọng, thậm chí còn chửi thẳng má nó.
Nghe thấy Lão Hải thúc bởi vì chính mình bị ủy khuất mà không tiếc ném công việc đưa cơm hộp, một hai phải lấy lại công đạo cho mình.
Bọn họ không biết mình là Hứa Trăn, nhưng lại có thể để ý đến cảm giác của “Tằng Soái” như vậy.
Mà chính mình đang đóng vai Tằng Soái, nếu không đi bênh vực bọn họ thì chẳng lẽ lại muốn giúp đỡ cho ác nhân sao?
Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn nhà tư sản một tay trấn an Đặng đạo, một tay trao đổi tài nguyên với diễn viên kia, để "giải quyết ổn thỏa" vấn đề này?
Xin lỗi, nhưng ta không thể để mọi chuyện như vậy được.
Hứa Trăn ưỡn thẳng sống lưng, thần sắc thong dong mà đẩy cửa phòng tắm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận