Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 406: Không Còn Chu Lang

Lúc này, Hà Thanh ngồi ở trong góc của trường quay, nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, nước mặt dàn giụa, khóc đến tê tâm liệt phế.
——Trời ơi, màn biểu diễn này quả thực ngược đến ruột gan đứt từng khúc!
Lúc đầu Hà Thanh còn không thể chắc chắn liệu Hứa Trăn có phù hợp vưới nam chính của mình hay không, nhưng hiện tại, cô thực hận không thể lập tức xông lên sân khấu, hai chân quỳ xuống, cậu hắn tiếp kịch bản của mình!
Làm sao bây giờ…Hứa Trăn diễn tốt như vậy! Thật sự cảm động lòng người!
Sau hôm nay có thể đoán được vô số kịch phương muốn tìm hắn, như vậy thì dạng đại chế tác gì mà hắn không lấy được?
Vạn nhất hắn không muốn tiếp thì làm sao bây giờ?
Mình phải làm thế nào để khuyên hắn tiếp bộ kịch này đây?
Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên nghi ngờ, do do dự dự, lo trước lo sau, mà kịp thời đưa nhân vật này cho Hứa Trăn! !
y…hối hận quá! !!
……
Trong trường quay, tiếng khóc thút thít kéo dài án chừng hơn ba phút.
Lúc này, cốt truyện của tập 50 vẫn chưa kết thúc, đội ngũ viễn chinh ở Kinh Châu, toàn quân mặc đồ trắng, hành quân qua đường núi uốn lượn, gập ghềnh.
Các tướng sĩ Giang Đông đều là vừa đi vừa khóc, bọn họ ai điếu cho vị đại đô đốc của mình, toàn bộ quân ngũ giống như bị mây đen thật dày bao phủ xung quanh.
Mà lúc này, cảnh được chuyển đến bên phía Tôn Quyền.
Ngươi hầu mang một chồng quần áo đến tìm Tôn Quyền, nói: “Chu công, y phục mùa xuân của Chu đô độc đã chuẩn bị xong, khi nào thì đưa qua cho hắn?”
“Đưa cho phủ đệ hay là sai người đem đến Kinh Châu?”
Tôn Quyền liếc mắtg về phía chồng quần áo kia, nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng nói: “Kinh Châu? Cái gì mà đi Kinh Châu, lúc này còn không biết hắn đã mang đại quân chạy đi đâu rồi!”
Khi nói chuyện, Tôn Quyền rời khỏi án, bực bội mà đi qua đi lại, nói: “Cô xem hắn như huynh trưởng mà đối đãi, còn hắn thật sự nghĩ mình là huynh trưởng của cô sao! !”
“Hôm nay muốn lấy Kinh Châu, ngày mai lại muốn lấy Tây Xuyên! Trong mắt còn có chủ công như ta hay không? ?”
“Tại sao hắn không chịu bắc phát, đi bình định thiên hạ! ?”
“Báo ——!”
Tôn Quyền chính mình đầy bụng bực tức, chợt có một quân sĩ phong trần mệt mỏi chạy tới, quỳ một gối trước Tôn Quyền, đôi tay đem một quyển công văn trình lên, thanh âm khẽ run nói: “Bỉnh chủ công, Kinh Châu tiền tuyến phi mã tới báo……”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Tôn Quyền đã nắm lấy cuốn công văn kia, phẫn nộ mà ném qua một bên, ngắt lời nói: “Ba ngày một cuốn sách, 5 ngày một biểu!”
“Rốt cuộc Chu Du muốn làm cái gì? A?”
Nói xong, y duỗi tay chỉ vào quân sĩ kia, hét lên: “Đánh Tây Xuyên làm cái gì, ta thấy hắn ngốc rồi!”
“Ngươi trở về nói cho Chu Du, kêu hắn tức khắc trở về!”
“Nếu hắn không chịu, thì trói mang về, không được thì mang đầu của ngươi tới đây!”
Nhưng mà, binh sĩ nghe y nghiêm khắc khiển trách, lại một mực cuối đâu, một lời cũng không nói.
Tôn Quyền nhận thấy được không khí có chút không đúng, nhịn không được khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng, lại thấy bả vai binh sĩ kia hơi hơi phát run, ngữ khí nghẹn ngào nói: “Chủ công, đại đô đốc……”
Hắn ngẩng đầu lên, rơi lệ đầy mặt mà nhìn Tôn Quyền, trong mắt tựa hồ là cưỡng chế lửa giận, nói giọng khàn khàn: “Đại đô đốc, qua đời……”
Sau một lúc lâu.
Tĩnh mịch.
Hai người đều yên lặng, không một tiếng động.
Đại sảnh to như vậy nhưng lại an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi và âm thanh duy nhất còn nghe thấy được chính là tiếng khụt khịt của binh sĩ kia.
Tôn Quyền ngẩn ngơ nhìn người nọ, cách hồi lâu, mới giống như tỉnh mộng, nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Chủ công……” Quân sĩ một lần nữa cúi đầu xuống, khóc lóc kể lể nói, “Đại đô đốc đã qua đời……”
Tôn Quyền lại lần nữa rõ ràng mà nghe câu nói kia, y đứng sững ở chỗ đó, hồi lâu sau mới định thần lại.
“Hắn…” Tôn Quyền hai mắt mở to, trong mắt một mảnh mờ mịt, lẩm bẩm như thể không tin được, “Tại sao? Lúc hắn đi, không phải còn rất mạnh khỏe sao?”
Quân sĩ lúc này đã nước mắt phun trào như suối, khóc không thành tiếng nói: “Từ trận chiến ở Nam Quận, thân thể của đại đô đốc đã không tốt.”
“Chủ công…… Đại đô đốc mấy năm nay chịu không ít tội, lại trải qua nhiều đau khổ, ngài một chút cũng không biết sao?”
Nghe thấy những lời này, Tôn Quyền chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cả người run lên, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Y quay đầu lại như một con rối rỉ sét, nhìn công văn vừa vứt vào góc, liền loạng choạng, cúi người nhặt lên, đem nó mở ra.
Nét chữ tuấn dật đĩnh bạt vẫn như trước đây.
“Du là kẻ bất tài, may được đội ơn đãi ngộ đặc biệt, uỷ thác cho những việc quan trọng, thống lĩnh quân mã, đâu dám không dốc hết sức lực để đền đáp ơn dày?”
“Nhưng sống chết khôn lường, ngắn dài có số, ý chí chưa đạt, thân thể đã tàn, uất hận kể sao xiết nỗi?...”
Tôn Quyền Ngây ngốc
Tôn Quyền ngốc lăng mà nhìn này phong tuyệt bút tin, vuốt ve giấy viết thư thượng trong lúc vô tình lây dính vết máu, chỉ cảm thấy đầu óc “Ong” mà một tiếng, nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
……
“Ô ô ô……”
Giờ khắc này, trong trường quay, mọi người vừa mới ổn định lại cảm xúc thì lần nữa bị bùng lên, tiếng khóc thút thít giống như lửa cháy, lan rộng ra khắp đồng cỏ, một lần nữa thổi quét cả trường quay.
Giang Đông mất một cánh tay, thế gian lại không còn Chu lang!
Đêm hôm đó, cảm xúc của khán giả không thể nào nguôi ngoai, những bài đăng trên mạng về "Tế Chu Lang" gần như tàn sát mọi nền tảng mạng xã hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận