Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 649: Gặp Người Quen

Tốc độ lan truyền tin tức ở trấn nhỏ thật sự đáng kinh ngạc.
Vào ngày đoàn phim võ hiệp lái xe lên núi thì chuyên này đã lan khắp đầu đường cuối ngõ.
Trưa hôm đó, hầu như những người đến sửa xe đều nhắc đến chuyện đoàn phim võ hiệp trên núi với Hàn Xuân Lai, bàn tán vô cùng sôi nổi.
Hứa Trăn vừa làm việc vừa nghe khách đến bàn tán vài câu, rất nhanh hắn có thể xác định: Đó chính là bộ phim “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của Hoa Ảnh.
Là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Tra Tiên Sinh (Tra Lương Dung, tên thật của Kim Dung), trình độ quen thuộc đối với dân chúng không thua gì tứ đại danh tác, vừa nghe đây là bản “Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký” đến trấn mình lấy cảnh, nhóm dân chúng trong trấn tức khắc vừa kiêu ngạo lại vừa tò mò.
Có một số đứa trẻ lợi dụng ưu thế “Chủ nhà” mà dễ dàng qua mặt sự phong tỏa của đoàn, tìm nhiều góc quay thoải mái khác nhau để theo dõi quá trình quay của đoàn.
Về phần chủ tiệm Hàn Xuân Lai thì lại trông khá bình tĩnh.
Ha ha, Chu đô đốc còn đang vá bánh xe ở trong tiệm của ta, ngươi thấy ta có phản ứng với hắn không?
Cái gì mà ỷ thiên, ỷ cái quỷ.
Mà bản thân Hứa Trăn, hắn lại càng bình tĩnh hơn.
Kịch bản “Ỷ Thiên” của Hoa Ảnh đã từng vô số lần bị nhét vào trong tay hắn, tuy nhiên đều bị hắn cự tuyệt.
Không phải hắn có ý kiến gì đối với bộ phim này.
Chẳng qua, nhà mình cũng có công ty điện ảnh, muốn chụp loại phim kinh điển gì thì hoàn toàn có thể tự quay, cần gì phải đi kiếm tiền cho người khác?
Dù thù lao đóng phim cao đến đây thì bọn họ có thể chia sẻ doanh thu bản quyền cho hắn sao?
Chạng vạng, công việc làm ít dần, Hứa Trăn rốt cuộc có chút thời gian rảnh để lôi điện thoại ra, kiểm tra đội hình diễn viên của “Ỷ Thiên”. Sau đó, hắn phát hiện diễn viên chính không phải Quách Uy mà là một người tên Cao Nhược Thần.
Đây là ai? Tân nhân sao?
Hắn nhấp vào mấy tấm hình, liền phát hiện ra mình vậy mà có quen biết với người này.
Cao Nhược Thần đã từng đóng vai Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng trong bộ phim kỹ thuật số CCTV “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ”.
Hứa Trăn nhớ, lúc ấy vị diễn viên này chỉ là người đóng thế trong đoàn phim, nhưng mà vị đóng vai Nhất Điểm Hồng kia cứ ba ngày lại xin phép nghỉ, khiến cho đạo diễn giận dữ, trực tiếp đuổi người đi, thay võ thế đến diễn.
Khi đó Hứa Trăn đóng vai Diệu Tăng Vô Hoa, làm việc với tiểu huynh đệ này được một tháng, quan hệ tương đối hòa thuận.
Chẳng qua, lúc ấy đối phương không phải là “Cao Nhược Thần”, mà là “Cao Đại Quang”.
Nhược Thần, Đại Quang…
Ai đã đặt nghệ danh cho y, nghe rất đặc biệt.
Hứa Trăn tiếp tục lướt xuống phía dưới, quả nhiên có rất nhiều cái tên quen thuộc mà hắn biết.
Ví dụ như diễn viên đóng vai Trương Tam Phong là sư phụ của Viên Thừa Chí trong “Bích Huyết kiếm”, vai Hồ Thanh Ngưu do Kỷ vương gia của “Lang Nha Bảng” đảm nhiệm, vai Dương Đỉnh Thiên lại do Dương Đại Lang trong “Dương Gia Tướng” diễn….
Tuy nói mấy năm gần đây mình nhận rất nhiều thể loại phim khác nhau, nhưng phim võ hiệp vẫn là chiến trường chính, cho nên hắn mới quen thuộc với diễn viên trong giới này.
“Tích tích!”
Dương Đại Lang, ngoài cửa hàng bỗng nhiên truyền đến âm thanh còi xe máy.
Hiện tại Hứa Trăn không cần ngẩng đầu cũng có thể nghe ra: Đây là loa nồi nhỏ 12V của Ruipu, âm thanh hơi khàn, cần vặn chặt dây điều chỉnh.
Nếu muốn đổi một cái mới thì 10 đồng một cái.
Hắn cất điện thoại di động vào túi, đứng dậy đi ra ngoài xem xét, nhìn thấy ngoài cửa có ba người trẻ tuổi đang đứng đó, hai nam một nữ, đều là dáng người cao gầy.
Cô gái dẫn đầu đeo kính mát, mặc áo phông, quần đen, nhẹ nhàng đẩy một chiếc xe máy, nhìn qua nhìn lại trước cửa tiệm.
Sau một lúc lâu, cô thấy Hứa Trăn đi ra thì nhỏ giọng nói: “Sư phụ, xe máy của tôi bị hỏng, phiền toái xem giúp tôi với!”
Hứa sư phụ bận rộn cả ngày không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng dắt xe máy từ trong cô, xem như không có việc gì mà xoay người đẩy mạnh vào trong tiệm.
Gặp được người quen!
Hai thanh niên phía sau thì hắn không biết, nhưng cô gái này thì chính là bạn học của hắn, A Y Mộ!
Che giấu danh tính trước mặt người lạ thì thực dễ dàng, chỉ cần che kín mặt là được. Thế nhưng đối với những người quen biết đã quen thuộc lời nói và cử chỉ của ngươi thì ngươi buộc phải dùng diễn xuất để điều chỉnh.
Đây là một khảo nghiệm!
A Y Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, thúc giục nói: “Sư phụ, phiền toái cậu nhanh nhanh một chút, chỉ cần nó có thể nổ máy là được, hiện tại tôi đang rất gấp!”
Hứa Trăn cũng không vội vã trả lời.
Lúc này, hắn mặc quần áo lao động màu xanh biển, mang bao tay, tay chân lanh lẹ mà kiểm tra vấn đề của xe máy, một lúc sau hắn nhẹ giọng lắc đầu nói: “Động cơ có vấn đề, tôi phải tháo ra xem, cho nên không thể nhanh được.”
Khi nói chuyện, Hứa Trăn cố ý điều chỉnh thanh tuyến của mình, pha một chút giọng địa phương vào trong giọng phổ thông của mình.
Nghe khi nghe hắn nói lời này, Hàn Xuân Lai đang chơi game bên cạnh liền ngay ngẩn, vô thức quay đầu nhìn về phía hai người.
Đây…. vừa rồi là ai mới nói chuyện vậy?
Tại sao lại nghe hơi giống giọng của mình? !
Mà lúc này A Y Mộ hoàn toàn không biết trước mặt chính là lão đồng học của mình.
Cô nôn nóng nhìn về chiếc xe máy, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Trong một giờ nữa tôi nhất định phải quay về!”
Hứa Trăn tiếp tục tháo dỡ chiếc xe máy và nói một cách thờ ơ: “Không có khả năng, cả đêm nay cũng chưa chắc sửa được.”
“Cô cứ để xe máy trong tiệm, ngày mai lại đến lấy.”
“A?” A Y Mộ kinh ngạc nói, “Hôm nay không sửa được? Vậy, tôi làm sao để trở về đây?”
Hứa Trăn ngẩng đầu liếc nhìn cô, nói: “Cô có thể gọi xe.”
A Y Mộ nghe hắn nói như vậy, nhịn không được thở dài một tiếng.
Cô do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nói: “Vậy được rồi…ngày mai sửa cũng được, nhưng cậu có thể giúp tôi mang xem qua bên đó được không?”
Hứa Trăn không ngẩng đầu lên, thanh âm bình tĩnh nói: “Cửa tiệm chúng tôi không có dịch vụ này.”
A Y Mộ khuyên can mãi cầu nửa ngày, Hứa Trăn cũng không nhả ra, khiến cho cô vô cùng khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận