Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 403: Trở Về Thôi

Chu Du rũ mắt, suy tu chốc lát, trầm giọng nói: “Nghe nói phu nhân Lưu Bị mới mất, chủ công vừa có một khuê nữa đợi gả. Đợi ta dâng thư lên chủ công, bảo người đến Kinh Châu làm mối, kết thông gia với Lưu Bị.”
Nói xong, Chu Du biến sắc, lạnh lùng nói: “Nếu hắn dám đến, cưới thê tử cái gì, trực tiếp bắt lại, gọi người mang Kinh Châu đến đổi lại!”
Lỗ Túc nghe vậy vui vẻ, lập tức cảm tạ hắn.
….
Cho nên đến đoạn phim này, Chu Du nên sàn không còn thường xuyên như đoạn thời gian trước nữa rồi.
Nhưng vì kịch bản lúc trước hắn tích lũy được quá nhiều fan, vẫn có rất nhiều người vô thức đứng trên lập trường của Chu Du mà xem phim.
Cái này làm cho hai tập tiếp theo vẫn là đoạn phim làm cho người ta bực bội, uất ức.
Chu Du lắm mưu giỏi đoán như nào, kỳ tài ngút trời như nào, cũng không thay đổi được sự thật là hắn chỉ là một vai phụ.
Trong tập phim tiếp theo, khán giả sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là con cưng của kịch bản, cái gì gọi là có lòng giết địch, vô lực hồi thiên.
Lấy thông gia dụ dỗ Lưu Bị đến Giang Đông, kết quả dưới sự thông lực phối hợp của đồng đội heo và đối thủ như thần, mất cả chì lần chài;
Giả danh tá phạt Tây Xuyên, suất quân tây chinh, kết quả bị Gia Cát Lượng sắp bẫy trước một bước…
Cho dù Chu Du trăm phương ngàn kế mưu đồ thế nào, dốc hết tâm huyết tính kế ra sao, Gia Cát Lượng đều như là mở thiên nhãn, liếc mắt là thấy toàn bộ kế hoạch của hắn, cũng tương kế tựu kế, dễ như trở bàn tay mà phá hủy toàn bộ ý đồ của Chu Du.
Loại cảm giác bất lực sâu sắc này, làm cho người ta đè nén như không thể thở nổi.
Theo tiến trình câu chuyện, số người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng tăng lên không ngừng, nhưng màn hình lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngoại trừ một số ít người xem đang nghiêm túc thảo luận kịch bản, những khán giả yêu thích Chu Du dường như không nói lời nào, tình cảnh bình luận tràn ngập màn hình trước đây rốt cuộc không còn tồn tại.
Về phần đại sảnh phát sóng trự ctieeps, càng là người người im lặng, hồi lâu không tiếng động.
Cùng lúc đó, ở Đông bắc xa xôi, đám người Tề Khôi, Lương Mẫn Anh xuất phát từ sự quan tâm với Hứa Trăn, cũng đang xem Tam Quốc.
Tề Khôi nhớ lại lời nói của Hứa Trăn trước khi đi, đã cảm khái lại không còn gì để nói.
Cảm khái chính là, hắn thừa nhận, đoạn diễn này Hứa Trăn quả thật diễn vô cùng tốt.
Hứa Trăn lúc này dường như hoàn toàn biến thành Chu Du trong phim, có rất nhiều xử lý chi tiết, ngay cả phó đạo diễn Sấm Quan Đông – Mạnh Tiêu Thanh cũng không nhịn được mà tán thưởng.
Im lặng chính là….
Hứa Trăn diễn tốt như nào đi nữa thì có tác dụng gì?
Đoạn chuyện xưa này thật sự quá mức áp lực, hắn càng diễn tốt lại càng làm cho người ta đau lòng, càng làm cho người ta khó chịu!
Là cộng sự cùng đoàn phim, Tề Khôi tự nhiên đứng trên lập trường của Chu Du.
Hắn xem Chu Du suất quân đi vào Kinh Châu, Gia Cát Lượng dối xưng Lưu Bị muốn mở tiệc chiêu đãi chư tướng sĩ Ngô quân, thật ra là gậy ông đập lưng ông, được ăn cả ngã về không sắp đặt cạm bẫy dùng toàn bộ binh lực đối phó với Chu Du, phiền muộn đến mức muốn đập đầu vào tường.
Hắn vô cùng hiểu Chu Du.
Chu Du lúc này không phải giận Gia Cát Lượng, mà là giận chính mình.
Giận chính mình kém một chiêu, tính kế không lại đối phương; giận trước đây không sớm diệt trừ hắn, chôn mầm tai họa cho Giang Đông; càng giận chính mình hao tổn hết tâm huyết cũng không giành lại được Kinh Châu, thẹn với Giang Đông phụ lão.
Nửa đêm, Chu Du tỉnh lại trong hôn mê, phản ứng đầu tiên của hắn là giãy giụa muốn đứng dậy, muốn quyết nhất tử chiến với quân Lưu.
Trái phải khuyên cũng vô cụng, đành phải chỉnh quân chờ lệnh.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, quân Ngô còn chưa xuất phát, liền có quân sĩ vào trướng thông báo, nói Gia Cát Lượng phái người đưa đến một phong thư.
Chu Du mặt lạnh như sương, nghiêm nghị nói: “Đọc.”
Quân sĩ ở bên cạnh vừa mở ra xem, chậm rãi đọc:
“Nghe túc hạ muốn lấy Tây Xuyên, Lượng thiết nghĩ không thể.”
“Quân Ích Châu cường hiểm, dễ thủ khó công. Tào Tháo từ khi bại tại Xích Bích, chưa giây phút nào quên báo thù. Nay túc hạ hưng binh viễn chinh, nếu như Tào Tháo thừa dịp trống rỗng mà xuống, Giang Đông người nào có thể cản?”
Khi đọc, quân sĩ kia không nhịn được mà liếc trộm đại đô đốc nhà mình, mặt mang sầu lo tiếp tục đọc: “Lượng không đành ngồi nhìn, nhân đây báo cho, xin hãy chiếu giám.”
Đọc xong một phong thư ngắn ngủi, tất cả trướng đều im lặng.
Hồi lâu, Chu Du rũ mắt, thở dài một hơi.
--- Kinh Châu, đến cùng là không đoạt lại được.
Theo tiếng thở dài này, đám người rõ ràng nhìn thấy, Chu Du vừa rồi chỉ dựa vào một hơi để gắng chống đỡ lúc này hoàn toàn sụp đổ.
Thân người hắn nghiêng một cái, vô lực dựa vào trên giường, không còn tuấn dật thẳng tắp, anh tư bừng bừng như ngày xưa.
Hồi lâu, Chu Du há miệng, thanh âm suy yếu nói: “Trở về đi, trở về Giang Đông.”
Người xung quanh nghe thấy lời nói này, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn.
Lỗ Túc ở bên cạnh nghe được rốt cuộc hắn cũng từ bỏ, nhịn không được thở dài, nói: “Ài, trở về cũng tốt.”
“Lần này trở về, Công Cẩn ngươi phải điều dưỡng thật tốt một thời gian đi, ngàn vạn bảo trọng thân thể.”
Lúc nói chuyện, hắn lo lắng mà nhìn sắc mặt Chu Du, nói: “Sáu quận Giang Đông toàn do ngươi che chở, Kinh Châu quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng thân thể của ngươi.”
Nghe nói như thế, Chu Du vô lực quay đầu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, thần sắc ảm đạm, con ngươi trống rỗng không biết đang nhìn đi hướng nào.
“Trở về đi, trở về đi…”
Chu Du thì nào nói, rút hết phần vẻ mặt cuối cùng trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận