Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 439: Nhập Vai Quá Sâu

“Nếu muốn tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn phải lên lớp,” Thẩm Đan Thanh cười tủm tỉm khi nhìn Hứa Trăn đang ngồi trong góc, “Tiểu tử, đường còn dài, cậu đừng nghe lời người khác thổi phồng mà bay lên tận trời cao."
“Một số chỗ cần phải nỗ lực thì tích lũy mới có thể khởi sắc."
"Thật hiếm khi có tài năng như cậu, cho nên nhất định phải nắm bắt thật tốt, không thể cô phụ thiên phú của bản thân mình!”
Hứa Trăn gật đầu vô cùng thành khẩn.
Hắn rất rõ ràng rằng kinh nghiệm hiện tại của mình chưa đủ phong phú, tích lũy chưa đủ sâu, và vẫn còn rất nhiều điều cần phải trau dồi.
Không thể tự coi nhẹ mình, cũng không thể tự cao tự đại.
Thực hành các kỹ năng cơ bản và không ngừng mài giũa kỹ năng diễn xuất trong chiến đấu thực tế mới là cách đúng đắn để tiếp tục tiến bộ.
Đừng để đến lúc ăn cơm khô thêm mấy năm, thứ tăng lên chỉ có tuổi, nếu như vậy thì thật sự quá có lỗi với thiên phú của mình.
……
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Trăn vẫn luôn đóng quân ở Trung Hí.
Hắn có 3 điều trong đầu, vừa tham gia lớp học, vừa chuẩn bị cho "Lang Gia Bnagr", đồng thời dành thời gian tham gia một loạt hoạt động do công ty sắp xếp như chụp tạp chí, quay quảng cáo, và ghi hình chương trình tạp kỹ.
Thời gian trôi qua ít ỏi này, còn chua xót hơn cả lúc mình đi đóng phim.
Nhưng mà dù vậy, bên trong công ty vẫn âm thầm phê bình hắn…
Vừa mới may mắn phát hỏa một phen, không thừa dịp nhiệt độ mà liều mạng công tác, lộ mặt ở trước công chúng để tăng thêm độ hảo cảm, ngược lại chui đầu vào trường để đi học?
Có nghệ sĩ nào làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy không? ?
Về vấn đề này, Hứa Trăn chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Nhân lực đôi khi kém và chúng ta buộc phải đánh đổi.
Nhiệt độ đúng là rất trân quý, nhưng năm tháng thanh xuân cũng sẽ dần dần lướt qua.
Bây giờ lãng phí việc học chỉ vì đương nổi tiếng, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi 30 tuổi và sự nghiệp đã chạm vào nút thắt cổ chai (gặp bình cảnh, không có chỗ đi lên) rồi mới hối hận vì bản thân đã không đi học tốt?
Hứa Trăn cảm thấy bản thân mình không gì sai cả.
Huống chi, đại học nói là bốn năm, trên thực tế thì từ năm ba đã bắt đầu có thể tùy tiện xin nghỉ.
Sau khi cậu hoàn thành xong học kỳ này và sang đầu năm bắt đầu quay dự án “Lang Gia Bảng”, thì cũng chỉ còn dự lại tầm ba tháng để đến lớp.
Như thế tính ra, Hứa Trăn còn cảm thấy có điểm luyến tiếc cuộc sống vườn trường trước mắt mình đây.
……
Thời gian vội vàng trôi qua, chỉ chớp mắt liền từ cuối hạ sang đến đầu đông.
Tháng mười hai ở thủ đô có gió lạnh, ngoại trừ những xú tiểu tử có vẻ ngoài xinh đẹp không sợ viêm khớp, thì hầu hết mọi người đềm mặc quần áo thu đông, quần dài và tất xỏ chân lên đến đùi.
Về phần Hứa Trăn, đến thời điểm này hắn đã bắt đầu chuyển sang mặc quần bông.
Khi còn nhỏ, thể chất của Hứa Trăn đã không tốt, hắn đặc biệt sợ lạnh, chỉ cảm cảm lạnh liền phát sốt.
Sau này khi theo sư phụ luyện công mười mấy năm, thân thể mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng bóng ma của tuổi thơ vẫn còn đó, khiến hắn chưa bao giờ dám làm quá mức và luôn mặc quần áo giữ ấm nhiều nhất có thể.
“Cái gọi là thế sự vạn vật, không thể giải thích, ẩn tàng trong rừng núi cũng là đường ở trong miếu.”
“Chỉ cần tâm chí thuần, không làm điều trái lương tâm, không phát ngôn bội nghĩa, cần gì phải chấp niệm bản thân đứng ở nơi nào…”
5 giờ sáng, sắc trời đen nhánh.
Hứa Trăn đứng dưới ngọn đèn đường bên cạnh sân thể dục, một bên đánh quyền, một bên thần sắc thong dong mà ngâm nga lời thoại của “Lang Gia Bảng”.
Hai tháng gần đây, hắn đem nữa phần tinh lực đều đặt vào “Lang Gia Bảng”.
Mặc kệ là lớp học, ăn cơm, hay đuổi theo các hoạt động khác, thì không lúc nào là hắn không cân nhắc đến nhân vật Mai Trường Tô này. Hắn cũng đã viết hơn mười mấy vạn chữ về tiểu truyện của nhân vật, gần như có thể in ra một cuốn truyện hoàn chỉnh.
Từng câu từng từ trong kịch bản, không kể lời loại, mà cho dù là lời tự thuật, hắn cũng đều thuộc làu làu.
Cuối tháng 11, Kiều Phong đưa hắn đến tỉnh Long Giang để quay các phân cảnh tuyết rơi cho đoàn phim “Sấm Quan Đông”. Lúc này, Hứa Trăn an tĩnh nhìn những bông tuyết trắng tinh bay bay bên ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Tuyết rơi rồi, quả nhiên là ngày thích hợp để giết người.”
Ngồi ở vị trí lái xe, Kiều Phong bị những lời này của Hứa Trăn dọa đến mức tay chân run lập cập.
Sau đó, khi quay xong các cảnh còn lại của “Sấm Quan Đông”, Hứa Trăn vì quá mệt mỏi và nhiễm lạnh, cho nên sốt cao lên tới 39 độ. Kết quả, thằng nhãi này không những không cảm thấy khó chịu mà còn hào hứng nói với Kiều Phong rằng, trạng thái này rất hiếm, đừng nóng vội hạ sốt, phải hảo hảo trải nghiệm một chút, tranh thủ nhớ kỹ trạng thái này, phòng về sau có thể diễn các cảnh trong tương lai….
Điều này đã làm tinh thần của Kiều Phong suy sụp một thời gian, thậm chí thiếu chút nữa là hắn đã dẫn đứa nhỏ này đi đến khoa thần kinh.
Mà tất nhiên, tinh thần của Hứa Trăn không có vấn đề gì cả.
Hắn chỉ là quá mức để ý đến bộ phim sắp tới mà thôi.
Kịch bản của "Lang Gia Bảng" do nguyên tác giả Hà Thanh cùng nhà biên kịch kim bài của Đông Nhạc là Trần Mạn Linh liên thủ sáng tác, nó không chỉ giữ được tinh hoa của nguyên tác mà còn có những cải tiến tài tình, vô cùng xuất sắc.
Bộ phim này không chỉ là phim truyền hình dài tập do Hứa Trăn lần đầu tiên đảm nhiệm vai chính, mà còn là kịch bản hắn thích nhất từ trước cho tới giờ.
Trừ bỏ bối cảnh kịch bản, viết tiểu truyện nhân vật, hắn còn cố ý đi tìm các lão sư trong trường học để học lễ nghi của Nam Lương, thậm chí còn nhờ Kiều Phong tìm lão sư và học khóa thổi sáo trong vòng hai tháng.
Thật đáng tiếc, “Chu lang” thật ra cũng không biết chơi đàn…… Nhưng Mai tông chủ đã có thời gian, cho nên nhất định phải biết thổi sáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận